TCCV Online - Mẹ đi cấy
kí tên mình vào đất
từng giọt trăng lặng lẽ nhỏ xuống bùn
một thời xuân ngực xanh che nắng hạn
một trĩu mùa vàng hạt gọi tên con
Mẹ chong đèn
kí với đêm chiếc bóng đã mòn
chia mùa đông nửa lạnh nửa nghiêng che con ấm
dệt lời ru đắp giấc mơ cô Tấm
đánh thức trống trường trong ngực tuổi thơ
Mẹ se chỉ
kí với manh vá nhỏ che đau buồn lành lặn phía con đi
con nguyên khôi danh tác từ tay mẹ
mà danh ghi khuất lấp tên người
Mẹ giấu mình kí tắt một đời
mặt ruộng
góc vườn
đường chân trời
run bàn tay úa
uỷ thác con đi rộng dài sông bể
giọt lệ này con xin viết tên người.
Đêm gốm
Anh khoanh những khoảng ngày làm đêm
ngón tay vuốt đi từng giới hạn thả vào đêm vô hạn
đêm thuần khiết và đêm yên tĩnh
phía trên không trăng sao, phía trước không bình minh
Đêm mang theo lời bí truyền của lửa
giữ vĩnh viễn hình hài lời hứa
của bàn tay với đất trong thế giới cong
kể cả lời hứa bị hỏng
Anh tặng tôi khúc đêm rất nặng sau nhiều khúc trắng
chiếc bình đã nung trong độ lửa gấp hai lần
đôi khi tôi sợ
không dám thò tay vào trong đó
hồn lửa đã ngủ yên?
nhưng lại thích ghé tai nghe mật quyết thiên thần
thích ngắm những bông hoa vươn ra từ bóng tối
từ những nguyện cầu nén lời
vốc đất nén mình giữ nước, cả trăm năm vẫn khum chặt bàn tay
Đêm trong bình không thể rót ra giữa khoảng ngày
tôi khép lòng mình cùng gốm.
H.L
Nguồn: Tạp chí Văn nghệ quân đội