Ba mươi mùa hạ đã đi qua
Nhớ tu hú khắc khoải gọi bầy trên đồi tranh, cỏ dại
Hãi những cơn gió Lào ào ạt rang khô miền đất cháy
Cả Đông Hà mịt mù bụi, nhuộm đỏ mặt người
Ba mươi mùa hạ đã đi qua
Nhớ những dãy nhà tôn thấp lùn như những tai nấm loang lổ rỉ hoen
Nhớ phố chợ liêu xiêu bên dòng Hiếu Giang, những con thuyền gác mái
Chiều buồn khôn tả
Đông Hà vào đêm, không một ánh đèn, rền rỉ tiếng ve ngân
Ba mươi mùa hạ đã đi qua
Buổi ban đầu gặp em là một mùa hạ trắng
Yêu nhau nhiều chất chồng bao kỷ niệm
Đong đầy nhớ thương, đành lỗi hẹn…
Em ngậm ngùi chia tay mùa hạ trắng Đông Hà
Nhận được thư em khi mùa hạ đã về
Đông Hà vẫn những ngày nắng rát
Hạ trắng tình yêu, không còn bụi phủ lấp mặt người, những tháng ngày khô khát
Những hồ nước trong xanh đang tắm mát hồn người
Đông Hà vào hạ hôm nay
Với đôi má ửng hồng, với làn môi đỏ mọng
Những nữ sinh thướt tha như những đàn bướm trắng
Ấp ủ bao ước mơ, bình minh, ngày mới, hừng đông
Thế mà đã ba mươi năm
Đông Hà nay vào hạ mới
Mát những làng hoa, ngút ngàn xanh những đồi cây rợp nắng
Nhà nối nhà, phố nối phố,
Lung linh đêm ánh đèn toả rạng, những con đường chấp chới ngàn sao
Chợ Đông Hà sầm uất như những con tàu hướng ra biển lớn
Đông Hà vào hạ mới
Cơn mưa đầu mùa làm dịu mát lòng ai.
L.M.Đ