Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Quảng Trị 29/03/2024 Danh sách tạp chí Hotline: 02333 852 458 Đặt báo Giới thiệu tạp chí

Tìm kiếm trên website chúng tôi

X

Thưởng rượu với Mê-công

M

ặt trời vàng rực phía trái hông xe chạy dọc sông Mê Công. Làn gió mang hơi nước từ vịnh Thái Lan, và cả từ mặt nước sông  phả ào ạt qua cửa kính hé mở.

Sông Mê Công, con sông mà ba lăm năm trước tôi chỉ được thấy thấp thoáng mặt nước loang loáng sau tán lá rừng và có lúc đã dựng lên từng cột nước do pháo nổ, do bom rơi, giờ đây trông  hiền hoà như bao con sông tôi đã từng qua. Mặt sông trải rộng dưới ánh nắng loang loáng soi bóng làng mạc, núi rừng và đôi ba toà nhà cao vút trên nền xanh của cây cối ruộng đồng ở phía bên kia. 

Nước Lào mênh mông là rừng. Quốc lộ 13 chạy suốt từ bắc xuống nam như sợi chỉ xuyên suốt  tấm áo xanh mướt của rừng. Những trận mưa đầu mùa đã kịp phủ màu xanh ngọc lên núi rừng. Xe chạy 110 km/ giờ  chẳng gợn một cú xóc. Phong cảnh núi rừng  lướt ngoài cửa xe. Vẫn liên tiếp là rừng. Có thể đã bị khai thác rất nhiều nhưng rừng Lào vẫn là nguồn tài nguyên đang rất dồi dào. Nếu được giữ gìn và khai thác có kế hoạch thì gỗ ở đây là vô tận. Gỗ được xác định là nguồn tài nguyên số một của Lào, đứng trên cả điện và khoáng sản.

***

       Rất khác ở quê nhà về sự ồn ã náo động từ rất sớm, có thể từ lúc nửa đêm, của tiếng người, của các loại xe cộ. Viên Chăn tĩnh lặng đến không ngờ. Đã năm giờ sáng mà đường phố vẫn còn vắng tanh. Các công sở, biệt thự, khách sạn, chùa chiền vẫn như đang thiêm thiếp. Trời đã sáng và nắng sớm đã chan hoà. Mấy chiếc xe máy đến giao lộ gặp đèn đỏ dừng lại trước vạch ngăn cách. Sáu giờ, trung niên, nam nữ thanh thiếu niên dày ba ta, quần áo thể thao, hàng trăm người chạy thể dục trên đại lộ Lạng Xạng, con đường chính chạy suốt dọc thủ đô của đất nước Triệu Voi. Dọc hè phố, các sư sãi nối nhau đi khất thực. Dòng người tu hành lặng lẽ, họ đang đi ban phát niềm an ủi. Đức phật đã dạy muốn được giàu có thì phải biết cho đi.

 Ánh nắng ban mai càng làm cho Pa Tu Xay thêm rực rỡ. Theo nghĩa tiếng Lào đây là cổng đài chiến thắng, công trình kiến trúc được coi như Khải Hoàn Môn ở thủ đô Pari của nước Pháp uy nghi trầm mặc vươn lên nền trời trong xanh của buổi bình minh. Một không gian thoáng đãng, tĩnh lặng đến lạ lùng. Cả thành phố suốt từ tối qua đến sáng nay không hề nghe lấy một tiếng còi xe, không hề nghe tiếng gầm rú của xe trọng tải lớn. Vừa được chiêm ngưỡng một Viên Chăn đêm lung linh, một quảng trường Pa Tu Xay, tĩnh lặng thầm thì. Và bây giờ…Không một tiếng nói to, không một tiếng động lớn. Đoàn người chạy thể dục buổi sáng. Các em nhỏ rảo bước cùng người lớn sải những bước chân khoẻ khoắn bên mép đường. Cảm giác như lúc này tuổi trẻ của thành phố hơn sáu mươi vạn dân này đang đổ ra đường để rèn luyện sức khoẻ. Thành phố không có nhà hàng lớn, không có sự ồn ã tấp nập của cảnh ăn uống. Không có tụ tập đông người. Một môi trường  trong lành tĩnh lặng đến lạ lùng. Khắp các đường phố của thủ đô Lào khó mà tìm thấy một mẩu rác. Hôm qua, trên đường từ cửa khẩu sang, khi lên đỉnh một con đèo, sau chặng đường ngót cả trăm km nắng nóng, chúng tôi được nghỉ lại chốc lát. Người ta xây dựng một ngôi nhà ở nơi lộng gió cho khách nghỉ chân. Những Xả Lá được làm bằng gỗ, mái tôn, có sàn thấp, bốn phía để trống có ghế tựa để du khách có thể phóng tầm mắt. Bên cạnh cầu thang thấp người ta cũng đặt một thùng rác. Chúng tôi hít căng lồng ngực không khí trong lành mát mẻ của rừng Lào.

Rừng Lào ba mươi lăm năm trước, khi còn là người lính vượt Trường Sơn, đoạn đường này tôi đã đi qua. Hồi đó tôi đâu được quan sát phong cảnh. Rừng bịt bùng, máy bay địch luôn bám sát mỗi bước chân. Mấy chục năm đã đi qua, trong ký ức mịt mờ của tôi vẫn là những cánh rừng Lào hoang vắng và trùng điệp. Hồi đó chúng tôi như lút chìm giữa “đại dương” rừng già. Chẳng thấy đâu một làng bản dọc đường, hoạ hoằn lắm mới có bóng một người dân trên dọc đường đi. Vậy mà giờ đây...Tôi đã ngỡ ngàng với thị trấn Lạc Xao. Ngày đó nơi đây cũng chỉ là một đoạn đường đá khuất trong rừng cây hoang vắng. Lạc Xao bây giờ có đường phố chính, có bến xe, có ngôi chùa rất đẹp. Khu chợ buôn bán sầm uất với hàng hoá phong phú. Dân từ các làng bản xa mang sản phẩm xuống chợ bán mua tấp nập. Bữa cơm trưa ở Lạc Xao có thịt gà ác, có cà dòn chấm mắm tôm, có bia Lào thơm ngon đậm đà mỗi chai khoảng mười hai ngàn tiền Việt. Ngày đó, ngay tại đây chúng tôi mắc võng cạnh đường, nhá lương khô, nghe tin hội nghị Pa Ri trong niềm mong mỏi không cùng cho ngày hoà bình của hai nước Lào Việt. Sân bay Na Pê bỏ hoang hồi đó nay đã thành một cánh đồng lúa. Còn Lạc Xao, ngày đó tôi đâu nghĩ rằng ba lăm năm sau nơi đây là một thị trấn. Thời gian đã kịp làm vật đổi sao dời. Qua Lạc Xao đến bến vượt Nậm Thơn, đoạn đường rừng bằng phẳng ngày đó luôn bị máy bay L19,  OV10 và T28 của nguỵ Viên Chăn rình rập dòm ngó. Bến vượt Nậm Thơn, vì chưa có phà  nên chúng tôi phải tạt và rừng tìm chỗ trú...Nước Nậm Thơn vẫn trong xanh, giờ đây qua sông đã có cây cầu sừng sững. Nậm Thơn đâu rộng và âm u như trong ký ức. Chẳng còn cảnh hoang vắng gợi sự nguy hiểm rùng rợn nữa. Và tôi được biết thêm rằng nước sông Nậm Thơn đang sinh lợi. Nhà máy thuỷ điện Nậm Thơn có công suất xấp xỉ thuỷ điện Nâm Ngừm. Từ trên ngọn đèo lộng gió nhìn xuống dòng sông tôi bất chợt nhận ra là mình đã nhầm. Chả trách gì đầu chiều tôi đã ngỡ ngàng với dãy lèn đá sừng sững theo suốt mặt bắc của con đường. Tôi vẫn còn nhớ rằng hồi đó, từ hậu cứ, vị trí đầu tiên của đơn vị, tôi đã được cùng các anh trong ban chỉ huy tiểu đoàn đi dự hội nghị quân chính mặt trận. Phải chờ gần bốn tiếng đồng hồ chúng tôi mới qua được sông. Qua sông một quảng mấy chục cây số là cao nguyên Na Kay sát chân đèo Phu Hắc. Đoạn đường này bịt bùng rừng thông. Những cây thông cao vút đến hàng người ôm mọc tập trung từng vùng rộng lớn thoáng đãng. Chẳng biết cái khu rừng bên trái đường nơi bến vượt Nậm Thơn có còn không. Đèo Phu Hắc, nơi chúng tôi đặt đài trung chuyển liên lạc với Xê 10 cắm chốt bảo vệ bến vượt Nậm Thơn. Tiểu đoàn chẳng cách xa lắm Xê 10, nhưng do địa hình phức tập nên liên lạc chập chờn tín hiệu. Bên kia đèo là Nhom Ma Rát, lúc qua sông, tôi vớt được mấy con cá bị bom, mang lên góp chung vào bữa ăn với mấy bác người Lào Lùm đang thu hoạch lúa bên đường. Gọi là thị trấn mà Nhom Ma Rát chỉ hoang vắng mấy dãy me già và vài nền nhà bỏ hoang bên cạnh đường đi. Từ Nhom Ma Rát xuôi xuống là trùng trùng lèn đá. Và cái thị trấn Nhom Ma Rát ấy bây giờ ra sao. Thị trấn Ma Hả Xay nữa, cái thị trấn bên tả ngạn sông Sê Băng Phai ấy. Hẳn rằng đó là một thị trấn rất đẹp. Chắc rằng giờ đây...Tôi cố hình dung ra một Ma Hả Xây tươi vui đang như một người đẹp, chiều chiều mơ màng soi bóng xuống dòng sông. Ma Hả Xây có những ngôi chùa đổ nát vương vãi tượng phật, có những hàng dừa hàng me rợp bóng và cả những khu rừng khộp  bao quanh...Giá như bây giờ được đến đó nhỉ. Nếu được đến đó, chẳng biết tôi có còn nhận ra vị trí của trận địa hôm bị bom B52 trùm kín. Và cả nơi tôi lăn mình từ trên võng xuống đất khi T28 nã từng tràng 20 li đỏ lừ xuống vùng ngoại vi thị trấn. Và nữa, tôi có nên tìm gặp Bun Xi không. Để rồi có một bà già  ngơ ngác trước một lão đàn ông xa lạ. Không, Bun Xi trong tôi vẫn là một thiếu nữ Lào nhỏ nhắn e lệ khi nhờ tôi giảng giải công thức tính diện tích toàn phần của hình lập phương. Ngày đó Bun Xi xinh xắn lắm. Hàng ngày cô thoăn thoắt bước chân trên những bậc đá dẫn xuống dòng sông mà bế lên những ống nước mát lành. Bun Xi học bổ túc lớp năm bên này sông. Hàng ngày cô chèo thuyền độc mộc qua đi học, gặp tôi cô chắp hai tay trước ngực và khẽ cúi mình chào Xam bai đi. Xăm bai đi, câu chào cửa miệng của người Lào khi gặp nhau có một sức âm vang lan toả suốt mấy chục năm trong tôi. Ngày đơn vị tôi xếp hàng lên xe trở về, Bun Xi đứng lẫn trong đoàn người đưa tiễn mà bần thần nhìn đoàn xe lăn bánh. Một nửa đời người rồi còn gì, sao bao kỉ niệm hãy vẫn còn tươi rói trong tôi thế này...

Con đường vẫn mải miết trải dài ra tít táp giữa bạt ngàn cây lá. Đường nhựa rải thảm phẳng lì cho phép xe chạy với tốc độ cao. Suốt dọc đường đi, dù rừng Lào chẳng còn mịt mùng như hơn ba mươi năm trước nhưng vẫn cho ta cái cảm giác được đi giữa xứ sở của núi rừng trùng điệp.

Một mùa mưa mới đã tới. Những cơn mưa đầu mùa làm dịu mát bầu trời, làm xanh mướt rừng cây. Nước Lào là đất nước của rừng. Dọc đường, những khu rừng, những thảm cỏ sạch bong và mượt mà. Những cơn mưa đầu mùa như gột rửa hết bụi bặm của bầu trời suốt mấy tháng mùa khô, cả núi rừng trở nên trong trẻo như một tấm gương mới được lau chùi. Màu xanh mượt mà của cây cỏ cho ta cảm giác về sự hồi sinh mạnh mẽ của núi rừng sau một thời gian bị chặt phá. Nước mưa hãy còn lênh láng mặt ruộng. Người dân Lào bắt đầu vào một vụ mới. Những chiếc máy làm đất cầm tay đang xình xịch cày bừa. Những lán nghỉ rải rác giữa đồng thấp thoáng dưới tán cây. Một cảnh sắc thanh bình hiếm thấy. Chúng tôi no mắt nhìn phong cảnh núi rừng. Đất nước chỉ hơn sáu triệu dân với diện tích gần như trăm phần trăm là đất rừng, Lào có một môi trường thật trong lành và khoáng đạt. Chính phủ Lào đã có lệnh cấm khai thác gỗ. Nhà máy chế biến gỗ tại thị trấn Lạc Xao, dù đã tốn không ít tiền bạc để xây dựng vẫn phải đóng cửa. Người Lào đang bỏ đi cái lợi trước mắt cho tương lai lâu dài. Dọc đường đi chúng tôi không hề thấy đâu một cảnh cây rừng bị chặt phá. Lâu lâu, chúng tôi mới bắt gặp một cụm dân cư. Bám dọc đường là vài thị trấn nhỏ, những cụm nhà sàn thấp thoáng ẩn hiện dưới bóng cây rừng. Những ngôi nhà xinh xắn, lâu lâu bắt gặp dưới gầm mỗi nhà có một chiếc xe bán tải. Và ở đâu cũng có chùa, những ngôi chùa hãy còn tươi rói màu sơn.

 Đường phố thủ đô hầu hết là xe bán tải. Xe bán tải rất được ưa chuộng và tiện dụng cho dân Lào. Giờ cao điểm, ô tô du lịch nối đuôi nhau trên đường phố Viên Chăn. Khu chợ trung tâm, xe du lịch, xe bán tải đỗ từng bãi rộng. Không hề trông thấy một xe tải nào trên đường phố thủ đô. Một thành phố yên tĩnh và thanh bình. Lái xe ở Lào không có thói quen bấm còi. Các trạm tín hiệu chỉ huy giao thông được bố trí rất khoa học và tỉ mỉ. Đường phố không có nạn kẹt xe hay va quệt. Dòng xe cộ trình tự trôi trong một trật tự hiếm thấy.

 Người Lào không biết nói tục, không chen lấn xô đẩy, không cãi cọ to tiếng và có nếp sống thanh thản. Buổi sáng tám giờ công sở mới mở cửa, bốn giờ chiều đã tan tầm. Người kinh doanh cũng nghỉ hai ngày một tuần. Cuộc sống thanh tịnh, phong thái nhàn nhã đến kinh ngạc khiến  ta có cảm giác con người nơi đây ít quan tâm đến đời sống.

Thủ đô của nước Lào không có nhà cửa đồ sộ. Duy nhất chỉ có ngôi nhà 10 tầng. đó là Đon Chăn Hotel. Đon Chăn Hotel, nơi nghỉ dành cho các nguyên thủ quốc gia trong các hội nghị quốc tế cách trung tâm Viên Chăn gần hai mươi km. Độ cao của ngôi nhà chẳng làm ảnh hưởng đến không gian kiến trúc của thủ đô. Thủ đô nước Lào có một không gian thoáng đãng, thấp thoáng biệt thự, chùa chiền, cây xanh và thảm cỏ. Đi trên đường phố Viên Chăn ta được chiêm ngưỡng những mái chùa cong vút, những tường rào mang dáng dấp kiến trúc phật giáo, tiếng mõ cốc cốc tụng kinh niệm phật và dìu dặt các giai điệu Lăm vông.

Hướng dẫn viên cho chúng tôi tới các điểm du lịch ở Viên Chăn là một người Lào, chị Ja Mon đưa chúng tôi thăm ngôi chùa lớn ở thủ đô. Chùa Me Xỉ Mường dập dìu du khách. Chùa ở trung tâm thủ đô nên rất tiện cho du khách. Người ta có thể đến đây vãn cảnh và cầu mong những điều tốt lành. Chúng tôi như đắm chìm trong không khí u tịch và trầm mặc. Ngôi chùa lớn với mái vòm cong vút vàng rực trong buổi bình minh. Nơi đây, du khách và phật tử có thể giao lưu và cầu nguyện về những điều tốt lành nơi cửa phật. Chị Ja Mon là người Mông Xiêng Khoảng. Người phụ nữ Lào khá lớn tuổi này có một vốn  ngôn ngữ Việt đáng ngạc nhiên. Chị nói tiếng Việt như một người Việt  thực thụ. Ja Mon cho biết rằng chị đã được lớn lên ở Việt Nam. Ấy là những ngày chị cùng hàng ngàn người dân Xiêng Khoảng sơ tán sang miền Con Cuông, Tương Dương tỉnh Nghệ An. Bom đạn Mỹ cùng bọn phỉ Vàng Pao tàn phá quê hương, chị và đồng bào Lào đã được bà con Việt Nam cưu mang đùm bọc. Chị bảo gặp chúng tôi như là được gặp những người anh em. Thực sự trong tiềm thức mỗi người dân Lào thì Việt Nam đã là một người bạn lớn. Lịch sử đã gắn bó hai dân tộc trong cùng một vận mệnh nên dễ đồng cảm và trách nhiệm sẻ chia. Ngoài sân chùa, tôi được làm quen với một thiếu nữ Lào xinh đẹp. Cô gái có đôi mắt tròn đen, nước da rám nắng, sống mũi thẳng với nụ cười khả ái. Vốn tiếng Lào ít ỏi chỉ đủ cho tôi hỏi tên và địa chỉ của cô. Cô gái lấy bút mạnh dạn ghi địa chỉ mạng và số Tel xong rồi chắp tay cúi mình. Một cô gái Lào hiện đại, một cô gái Lào truyền thống. Khuôn mặt với vẻ thông minh và đầy tự tin cho tôi thêm một sự lạ nữa.

Nằm cạnh sông Mê Công, bãi phật Vắt Xi Khuôn cách trung tâm Viên Chăn khoảng hai mươi lăm km. Ngay lối vào bãi phật là một lò bát quái đồ sộ. Trên đỉnh hình cầu khổng lồ có một phương trượng chọc thẳng lên bầu trời, chỉ con đường lên thiên đàng dành cho những ai có tâm hồn trong sạch. Còn phía dưới, giữa lò bát quái là lối xuống địa ngục, nơi sẽ hoá kiếp những tâm hồn tội lỗi. Lò bát quái như một lời nhắc nhở chúng sinh trong kiếp sống gửi thác về. Vắt Xin Khuôn có hàng trăm tượng phật giữa một bãi cỏ rộng xanh mướt, rải rác những những vòm cây, những cụm hoa. Có hàng trăm pho tượng lớn nhỏ. Tượng trăn tượng ngựa, tượng cá sấu, tượng voi bốn ngà, tượng rắn ba đầu... Tất cả quỉ ma ác thú đều cúi đầu trước lòng thành của phật. Và nhiều nhất là tượng người mặc áo cà sa. Những khuôn mặt trầm tư đầy vẻ lưu tâm giác ngộ... Ngôi tượng phật nằm đồ sộ dài hai lăm mét, áo cà sa trải dài, một tay chống cằm nâng bộ mặt trầm tư. Sao dáng nằm thì thanh thản mà phật lại có nét mặt thế kia. Phải chăng ngài chưa thể yên lòng trước bao sự đời ngổn ngang nơi trần thế? Tượng phật nghìn tay nghìn mắt đầy quyền năng...Toát lên tất cả là những bộ mặt từ bi, như muốn nhắc nhở chúng sinh buông xả mọi vọng tưởng giả dối, hãy sống một đời sống an lành trong cái bình lặng của tâm tư.

 Bờ bên kia là đất nước Thái Lan, cũng thấp thoáng những mái nhà cong vút, cũng làng mạc xanh tươi. Dòng Mê Kông mùa này đang kỳ đỏ nước. Ranh giới tự nhiên này đã chứng kiến bao thăng trầm của lịch sử của vùng đất này. Chỉ cách một con sông, phía bên kia vẫn đang đắm mình trong triền miên bao cơn biến động. Còn bên này, một nước Lào nhỏ bé mà bất khuất, một nước Lào bình thản ưu tư như vầng trán phật trước cõi đời.

Cửa khẩu hữu nghị Lào Thái. Chiếc cầu nối hai bờ Mê Công sừng sững ngang trời. Khu vực cửa khẩu khang trang hiện đại tấp nập du khách. Người Thái, người Căm Pu Chia, người Việt, người phương Tây...Cánh cửa nước Lào đang rộng mở. Nước Lào đang là điểm đến của mọi người dân trên thế giới. Vẫn những bãi xe và dòng người nhộn nhịp mà không ồn ã. Vẫn những quảng trường, những đại lộ tươi tốt lá hoa, những siêu thị đầy ắp hàng hoá, thoả mãn mọi nhu cầu của du khách đến với Lào.

Bảo tàng Cay Xỏn Phôn Vi Hản. Phía trước toà nhà mang đậm phong cách kiến trúc Lào, pho tượng đồng vị lãnh tụ đáng kính cao lớn uy nghi dưới vòm trời cao rộng của nước Lào tự do. Toà nhà toạ lạc trên một không gian bát ngát, phía trong toà nhà vàng rực màu của các bức phù điêu, của cột gỗ chạm trổ các hình ảnh các miền đất của nước Lào. Và vàng rực màu áo cà sa của hàng trăm tăng ni phật tử. Những phật tử nhỏ tuổi theo dòng Đại thừa đang vừa chiêm ngưỡng vừa dán mắt vào các hiện vật và các hình ảnh tìm hiểu truyền thống đất nước. Các sư tiểu vừa quan sát vừa ghi chép cẩn thận vào một cuốn sổ tay. Như vậy là trước lúc được làm nghĩa vụ với đất nước, công dân nhỏ tuổi của nước Lào đã được học những bài học đầu tiên về đạo làm người, về truyền thống quê hương. Sau biết bao biến động phân chia, cuối cùng đất nước Lào vẫn trở lại là một quốc gia tự do và độc lập. Không khí linh thiêng bao trùm toàn bộ không gian của bảo tàng. Triết lý nhà phật với ý thức công dân đang hoà hợp sinh động. Phật giác ngộ chúng sinh lánh xa nơi trần tục, không tranh giành vật chất, không ham hố quyền lực thì tâm hồn được thanh thản siêu thoát. Hãy tránh mọi cám dỗ, rời bỏ chốn tham lam dục vọng. Dù kiếp sống có ngắn ngủi đến đâu cũng phải giữ lấy tiếng thơm nơi trần thế. Phải chăng triết lý sống muôn đời đó đã tạo cho dân tộc này có một phong thái tự tại an nhàn.

Thạt Luổng, ngôi tháp lớn, biểu tượng của nước Lào, không gian phật giáo trải ra bát ngát và vàng rực trong ánh vàng của buổi trưa. Cái nắng chói chang càng làm khu vực quảng trường ngôi “Tháp Lớn” đầy vẻ tôn nghiêm. Ngôi tháp thật đường bệ, uy nghi như biểu tượng cho vẻ tự tại tôn nghiêm và trầm tĩnh của tâm hồn Lào. Chị Ja Mon cho biết, nếu du khách đến Lào vào những dịp như Bun Bi May, Bun Thạt Luổng... sẽ hiểu hơn về người Lào, về văn hoá Lào. Nước Lào đang bảo tồn, lưu giữ được rất nhiều những giá trị văn hoá đặc sắc mà những gì chúng tôi được thấy chỉ là số ít. Bên trái quảng trường Thạt Luổng là toà nhà Học viện Phật giáo sắp được khánh thành. Ngôi nhà đồ sộ có những tầng mái đỏ xếp lớp và cong vút nằm giữa một quần thể kiến trúc được bao bọc bởi những cây xanh, bồn hoa, thảm cỏ.

 Chợ trung tâm thành phố, vào ngày cuối tuần nên tĩnh lặng đến không ngờ. Mặt trước của khu chợ là một bãi xe xếp hàng trật tự. Trong chợ hàng hoá được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ. Ở đây không có cảnh mời chào chèo néo khách. Tôi dừng lại một quầy hàng bán đồ lưu niệm bằng bạc. Chủ của cửa hàng này là một người Việt. Chàng trai trẻ người thành phố Vinh rất vui khi biết tôi từ bên “nhà” sang. Anh cho biết ở Viên Chăn, cộng đồng người Việt có đến cả chục ngàn, hầu hết là kinh doanh buôn bán trong chợ. Riêng anh đã cùng vợ sang đây làm ăn đã mấy năm. Vợ chồng anh rất thoả mãn với cuộc sống nơi đây. Anh nói việc kinh doanh ở đây rất dễ chịu. Đồng kíp Lào có mệnh giá bằng một phẩy bảy đồng tiền Việt Nam và rất ổn định. Anh nói người dân Lào thân thiện và tốt bụng. Ở đây không có nạn mất cắp, không chửi bới, không nói tục, không có tranh giành chụp giật, không có cảnh ăn uống xô bồ. Thật là một lối sống có thể làm tăng thêm tuổi thọ cho con người.

Tối cuối ở Viên Chăn, một bữa ăn theo thực đơn Lào dọn ra trong ánh đèn mờ ảo soi bóng xuống Mê Công. Rượu nhà mang sang mà hương vị giờ đây như đã khác. Thịt nướng thơm, rau ghém đắng, ớt Lào cay... Chúng tôi, những thực khách như lạc lõng giữa không gian ẩm thực của phố đêm. Anh bạn nhà thơ dốc ngược chén rượu xuống dòng nước đang âm thầm chảy dưới chân và nói. Anh nói thật tiếc không được lên nơi ngọn nguồn của dòng sông.

Hai ngày hai đêm, đó là tôi tính cả hai nửa ngày cho sự đi, về từ Viên Chăn đến cửa khẩu Cầu Treo. Như thế là chúng tôi chỉ có mặt ở Viên Chăn một ngày và hai đêm. Một ngày trong sự khẩn trương thích thú, hai đêm trong tĩnh lặng dưới không gian huyền bí của đêm Lào trầm mặc. Cái đất nước vừa lạ vừa quen. Một ngày hai đêm, cái quen chưa thể nói nhiều mà cái lạ vẫn còn nguyên đó. Đã biết gì về nước Lào đâu mà tôi chỉ tin rằng những gì vừa được chứng kiến rồi sẽ ám ảnh bao người.

               N.N.L

Nguyễn Ngọc Lợi
Bài viết đăng trên Tạp chí Cửa Việt số 162 tháng 03/2008

Mới nhất

Chiều không tắt nắng

27/03/2024 lúc 16:33

Truyện ngắn của THỦY VI

Hội VHNT tỉnh trao tặng sách và tác phẩm ảnh triển lãm “Trường Sa - Quảng Trị: Sắc màu biên cương”

23/03/2024 lúc 16:22

TCCVO - Chiều 22/3, Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Quảng Trị tổ chức trao tặng sách và tác phẩm ảnh triển lãm

Khu kinh tế thương mại xuyên biên giới chung Lao Bảo - Densavan: Từ ý tưởng đến hiện thực

18/03/2024 lúc 00:07

TCCVO - Chiều 15/3, tại thị trấn Lao Bảo, huyện Hướng Hóa, UBND tỉnh Quảng Trị và Ủy ban chính quyền tỉnh Savannakhet (Lào) phối hợp tổ chức Hội thảo “Khu kinh tế thương mại xuyên biên giới chung Lao Bảo - Densavan: Từ ý tưởng đến hiện thực”.

Liên hoan dân vũ chủ đề: "Nữ công Công đoàn viên chức tỉnh Quảng Trị tự tin, tỏa sáng"

16/03/2024 lúc 06:02

Chào mừng kỷ niệm 114 năm ngày Quốc tế phụ nữ (08/3/1910 - 08/3/2024), 1984 năm Khởi nghĩa Hai Bà Trưng; Hướng đến kỷ niệm những sự kiện lớn của quê hương đất nước; kỷ niệm 95 năm ngày thành lập Công đoàn Việt Nam (28/7/1929-28/7-2024), Sáng ngày 07/3/2024, Công đoàn viên chức tỉnh tổ chức Liên hoan dân vũ trong nữ Công chức, viên chức, người lao động (CCVCLĐ) năm 2024 với chủ đề “Nữ công Công đoàn viên chức tỉnh Quảng Trị tự tin, tỏa sáng”.

Phát huy vai trò “báo chí kiến tạo, báo chí giải pháp”

15/03/2024 lúc 07:05

TCCVO - Sáng ngày 13/3/2024, Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy chủ trì phối hợp với Sở Thông tin và Truyền thông, Hội Nhà báo tỉnh tổ chức hội nghị giao ban công tác báo chí tháng 1 và 2 năm 2024 và định hướng một số nhiệm vụ trọng tâm tuyên truyền trong thời gian tới. Đồng chí Hồ Đại Nam, UVBTVTU, Trưởng Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy chủ trì hội nghị.

Tạp chí số cũ
Câu chuyện du lịch
tư tưởng Hồ Chí Minh

Thời tiết

Quảng Trị

Hiện tại

26°

Mưa

30/03

25° - 27°

Mưa

31/03

24° - 26°

Mưa

01/04

23° - 26°

Mưa

Nguồn: Weathers Underground