Người ta nói thơ Bùi Viết Anh ngông, pha lẫn sự “bất cần đời” khi dọn sẵn chỗ chết cho mình, khi chối từ lẽ thường cuộc sống. Ồ này không, hãy tận hưởng từng từ, từng câu, từng tứ thơ mà anh đã dâng hiến bằng tất cả sự cảm ân với cuộc đời bởi nó đã chắt chiu tất cả sự đa cảm, đa sầu của một người quá yêu cuộc sống.
Hãy để con người tinh khiết được dâng hiến trọn vẹn trong thiên nhiên tinh khôi, trong tình yêu tinh khôi, trong đời sống tinh khôi. Nếu không được như thế, hãy quên đi và hủy diệt chính mình!
Sinh năm 1980, quê tại Cam An, Cam Lộ (Quảng Trị), anh hiện đang sống và làm việc tại TP Đông Hà. Tác giả đã xuất bản 2 tập thơ: Người đưa gió (NXB Hội Nhà văn, 2012) và Bùa yêu (NXB Hội Nhà văn, 2017).
Tạp chí Cửa Việt trân trọng giới thiệu chùm thơ Bùi Viết Anh.
Qua đời
gửi người mưa nắng dễ thương
rồi tôi qua đời em nhé
em ơi miền yêu dấu cũ
xoá đi! Giấc mộng bình thường
chúng mình sẽ không còn nhau
lũ chim mùa sau vẫn hót
hạ về ve hát “đau đau”
“lưu bút” những dòng nắn nót
tôi về bên kia cõi vắng
xa rời phố thị phồn hoa
bên kia vướng dòng lệ sót
tôi sợ mình trở thành ma
ô hay! Giữa đời ô trọc
nỗi sợ không ám ảnh tôi
mà bên kia đời ô trọc
lại sợ bóng ma tôi ngồi
nên em cho tôi nụ cười
cho tôi mang theo tình ái
em hãy theo người yêu mới
tôi về bên kia cõi trời
tôi về bên kia cõi trời
không khóc không cười mộng mị
(mặc kệ loài người hoá quỷ)
theo mây theo gió thảnh thơi
tôi đi em nhé
loài người
Chọn
chọn cho mình một lối sống
chọn cho mình một đức tin
chọn cho mình một điều tốt
chọn cho mình một cuộc tình
chọn cho mình một bình minh
chọn cho mình một mơ ước
chọn cho mình một bài hát
chọn cho mình một hôm nay
chọn cho mình một đắng cay
chọn cho mình một gian dối
chọn cho mình một cách chết
chọn cho mình tử tế không?
luân hồi xuân hạ thu đông
ngày sau mặt trời vẫn mọc
dù chọn thế nào - đừng khóc
vì ta được chọn cho mình
Vô ngôn
tựa mình vào buổi sáng
vượt qua ngày gian nan hôm trước
tiến đến ngày gian nan hôm sau
thở dưới sự ban ơn của trời đất
hoa ngon mật lạ
bầy ong đi làm tổ
còn tôi thì vô vi
những giọt mồ hôi cánh đồng
rơi vãi vào sự khổ
từ đó tôi hồi tố
chính mình
nhiều khi mặc định niềm vui
rồi lẩn thẩn mặc định nỗi buồn
và mặc định hành động
như kẻ điên cười khóc
với đố kỵ nhân loại
yêu nhau còn chưa đủ
sao còn vội vàng làm nhau đau
thuốc độc sâu cay vạn lời ái ố
ngày sau mới biết vàng thau
mạ tóc bạc lưa thưa
cười thằng con không tóc
“trong giấc mơ mạ còn nhận ra mày
con lo chi mà lo
thời cuộc kệ họ
hạnh phúc của con nằm trong giấc mơ của mạ”
giữa chênh vênh trời đất
tôi nhận ra mình còn một điểm tựa
vĩnh hằng...
Giả đò
nhiều khi giả đò buồn
nhiều khi giả đò vui
và giả đò nhiều thứ khác nữa
như đứa trẻ đêm khuya khát sữa
giả đò ngậm tay mình
trời trở giông tố thình lình
anh nhận ra không còn nhanh như trước
bước chân tuổi này chậm đi đôi chút
nên giả đò anh huýt sáo em nghe
đời giả đò sự thật với nhau
bữa qua bữa này và nhiều bữa nữa
em đừng vội buồn chuyện xưa chuyện cũ
cứ giả đò mình tái sinh hôm nay
anh đứng ngắm hàng cau đắm say
nó thẳng tưng lên trời cao chót vót
chỉ có nó không giả đò chi hết
phải không em?
Chúa vẫn ngự ở ngôi cao
còn chúng ta làm lao công dưới đất
nên cuộc đời nói chung lắm sự thật
nhưng vẫn có những sự thật, thật hơn
vậy mình cứ giả đò gian dối
rồi giả đò sống đẹp với nhau
những khúc mắc cuộc đời kệ nó
mình giả đò như không có mai sau...
Bái vọng
sợ sau này loài người quên
vội vàng mình nhớ trước
khỏi bỡ ngỡ những chiêu trò trắng đen nhập nhoạng
loài người mấy ai tự thấy là hạt cát
để kịp tưởng nhớ mình khi chưa tan ra
hoang tưởng trong mớ hỗn độn yêu thương và oán trách
mỗi ngày còn tồn tại
tự thưởng cho mình
bái vọng tương lai
sự khùng điên bản ngã
ngộ ra mình hư không
chông chênh giữa đời
Tôi níu lấy tôi
Chông chênh giữa sống và chết
Tôi níu lấy linh hồn mình
để tồn tại
để yêu
để còn cùng nhau
ước vọng
Vội
Bình minh không đẹp như hoàng hôn
phút giây hoang tưởng anh nhớ em
người đàn bà vội vã đi qua
người đàn bà có trái tim đơn độc
cỏ cây yêu những cơn mưa trái mùa khô khốc
trong chừng mực tỏ ra rất vội
những nụ hôn lên môi nhau
sen luân hồi phận người
chớm nở rồi chớm tàn
mình luân hồi phận đười ươi
chưa tàn đã kịp phản trắc
con đường chen chúc cỏ cây
trăng đầu tháng chớm vào cuối tháng
mặt trời rọi lên khuôn mặt
cũng vội vã xóa mờ ảo giác bình minh
tiếng chim kêu ríu rít
tiếng gió thổi đầu mùa
xa xa
vọng về tiếng gọi cánh đồng...
B.V.A