Chỉ thế thôi thì mạch chảy cảm xúc đã không với tới được lòng người. Thơ Phạm Vân Anh viết về mảnh đất và con người Quảng Trị có một lối đi riêng, trên con đường máu lửa đã sục sôi không khí hào hùng “Hịch Tướng sĩ” bên những vẻ đẹp tưởng chừng chạm tới cõi không thời gian, của tình mẹ, tình em… trong bất diệt.
Tạp chí Cửa Việt trân trọng giới thiệu một số tác phẩm của Phạm Vân Anh (sinh năm 1980, hiện công tác tại Cục Chính trị - Bộ Tư lệnh Bộ đội Biên phòng).
Lời vông
400 năm rễ bám, chồi vươn
Dinh Ai Lao miền thăm thẳm
Vông đồng
Vạm vỡ vươn mạch sống
Lưu ký ức trăm năm một góc biên thùy
Hanh hảnh gió đưa từ phía Sê Pôn
Trong tịch mịch sương lam có bóng những người tù cộng sản
Gánh nước, chặt tre, chân cùm vin đá sắc
Gông nặng, xiềng tanh không cúi đầu
Nhà đày khuất xa chỉ thêm nung nấu
Rưng rưng chạm dày nhọn thân gai
Như còn ấm ngực trần người trai trẻ
Hoa vông đỏ vút lên thảng thốt
Hay máu người yêu nước loang mây
Tôi nghe lời vông trong đường mưa bay
Quạnh quẽ hàng cây, lạnh tàn di tích
Chẳng mong làm thần thụ trấn giữ một phương
Chỉ cầu rắc lá soi đường
Cho những linh hồn còn quẩn xích xiềng lao dịch
Linh giác theo sợi gió
Mở một rung động
Không gian lặng chiều tưởng niệm
Biên cương tình mẹ
Con về thăm mẹ chiều xuân muộn
Trời xanh biên giới cũng về theo
Hương rừng còn ngát trên vai áo
Lối nhỏ nghiêng nghiêng bước núi đèo
Quà dành biếu mẹ đơn sơ quá
Vài bó măng rừng, bọng mật ong
Thương khóe môi trầu run khe khẽ
Mẹ giấu lo toan tận đáy lòng
Dặm lại nắng mưa dăm viên ngói
Góp dồn thương nhớ mảnh vườn xanh
Đường lên đơn vị như gần lại
Bóng mẹ bên con tỏa bóng lành./.
Hành trình đỏ
Những con đường vắt ngang triền núi
Những mái nhà lô xô gọi nhau
Những mặt trời ngày lại ngày giục con gà gáy sáng
Ngạo nghễ dựa lưng đồi
Vòi vọi cao
Núi toả hồng vết thương đất đai
Ôm lấy con đường tìm về bản mới
Giữa sâu xanh
Lá tìm nhau
Cơn mưa rừng bất tận xây đền đài lá
Vấn vít tơ hồng mùa trai gái đi Xim
Dưới thung đá hát
Trải mênh mông
Con đường mở ra sắc đỏ
Vạt hoa rung rinh trước chân cô gái Vân Kiều
Nuơng tiếng lục lạc tìm người yêu giữa nồng nàn đất núi
Tiếng pheng la không lạc nhau…
Bắc bảy bậc cầu vồng
Tìm mặt trời trên nương, rẫy sâu
Tìm đôi tay cứng như gỗ Huê, dẻo dai như chạc chìu
Giâm xuống đất rừng hạt ban mai rực rỡ
Để mùa yêu ươm mầm!
P.V.A