Mẹ vẫn kể tôi nghe từng câu chuyện của làng
Dù ký ức không chân đã ngồi thâm gạch cổ
Làng vẫn làng quê xưa, chưa khi nào nhạt nhớ, dù xa vẫn nhớ nhớ quên quên
Ký ức may chiếc túi rộng, đựng đầy bi kịch tha phương. Thương những giấc mơ nghèo ngủ vùi chân ruộng vá, đã từng ăn dè sẻn một quê hương…
Những mảnh vỡ thời gian thở nóng ở sau lưng, kể tôi nghe những huyền tích của làng, những nỗi niềm không tên, những câu chuyện nửa khóc nửa cười...
Hồn quả cau và lá trầu nhân thế, sống lưu vong trong trí nhớ của người
Chiến tranh đã tạnh rồi, cây cỏ đã hồi tươi. Viết thương trong lòng quê còn đau sau cuộc chiến tranh, trong trang sử làng quê vẫn tiếp tục thêm trang
(Còn nhiều viết thương khác, nhói đau trong ngực làng)
Định mệnh như dòng sông cuồng xiết chảy qua vai. Những câu chuyện buồn xưa đã thu trong góc tối của làng và sáng bằng nước mắt.
Người từ phố về làng, kẻ từ làng ra phố,
những câu chuyện tôi nghe, thở trong từng ngọn gió…
Làng vẫn làng quê xưa với khát khao no đủ
Mỗi khi nhớ về làng, úa vàng câu hỏi cũ:
- Đêm đêm, lũ chuột chạy trong bồ còn ăn vụng giấc mơ?
Đ.M.P