Mặt trời qua đây dừng lại lâu hơn miền đất khác
Hạt cát sáng tinh khôi tinh thể mặt trời
Gió hào phóng, ngang tàng, quyết liệt
Lá xanh mềm mà thân cứng, cây ơi!
Đất bao bọc rừng thẳm, núi cao, biển rộng, sông dài
Nở ra cây hát bài ca điệu lý
Điệu hát mang dáng nét người Quảng Trị
Vui hết cỡ vui, buồn hết cỡ buồn
Còn đó cầu Hiền Lương, đường Trường Sơn, làng Địa Đạo...
Dấu tích thời bom đạn chiến tranh
Đất lưu giữ những tô tem văn hóa
Đất nước cắt nhau chôn núm ruột mình!
Mười ngàn đứa con mọi miền đất nước
Tụ về đây Nghĩa trang Trường Sơn
Cốt xương ấy muôn đời không mất
Quảng Trị còn,
Cốt xương ấy còn!
Tôi không được sinh ra ở miền đất ấy
Đêm đêm về đất ấy nhập vào tôi
Cái cuống đất như cái neo níu mặt trời ở lại
Tôi thấy rõ tôi hơn ở phía mặt trời...
M.L