Một dãi giang sơn
Máu thịt nối ba miền
Biển uốn cong theo ôm tròn dáng mẹ
Hình chữ S
Nghiêng mình ngăn sóng bể
Núi đứng trông ra
Biển nhớ vươn vào
Đất mẹ thăng trầm
Biết mấy gian lao
Những con sông vẫn mát lành như sữa
Phù sa đỏ chắt chiu từng hơi thở
Nuôi người từ lúc ban sơ
Tổ quốc oằn mình
Quan bão đan mưa bom
Thành Quảng Trị còn đau trên từng viên gạch cũ
Ranh giới biên cương đã ghi vào lịch sử
Xin đừng đo chệch lòng dân
Biển đảo Việt
Hải phận vạch riêng phần
Lịch sử phân chia đâu phải vì yếu, mạnh
Ông cha ta đổi máu xương
Giành lại non sông sau muôn vàn trận đánh
Thì lẽ nào ta để mất giang sơn.