Hoa sầu đâu nở dưới trăng
Lúc bầy thằn lằn cắn bóng đêm trong khu vườn mười tám
Tóc bé thả hoang như một câu chuyện cổ tích buồn
Có đôi lần trong mơ tôi gọi nhầm tên kí ức bằng tên con bò sữa
Ở lưu vực gió tôi thổi sợi tóc bay lệch góc trời để con cá đớp nhầm giọt nắng cuối ngày...
Tuổi mười tám có lúc thèm nhìn cơn mưa
Có lúc đôi chân lang thang trên đám cỏ sương lưng chừng vụn vỡ
Mà minh chứng cho những cái mình tưởng tượng là có thực
Hoa sầu đâu bung nở trong tiếng thằn lằn đẻ trứng dưới trăng
Có lúc ôm mùa thu rải lá trôi lạc nhánh sông khuya.
Lâu rồi tôi không được uống bình rượu bàu đá
Xứ người lắm lúc cũng thương phận mình đơn độc
Cũng buồn ngó trăng để biết nó tròn hay đã khuyết
Đôi khi tiếng cười cũng làm mình trở lại tuổi nguyên sơ.
Tháng Ba phủ mình trong cái nắng gầy phố thị
Bé viết tên hoa sầu đâu
Mà thương khuya tràn qua câu chuyện cánh đồng
Hạt thóc lép nén mình bung tàn trong lò đất
Tiếng hoành hoạch báo hiệu mùa khô khan
Chiếc xe đạp nghiêng bóng cô học trò sau cổng làng.
Hoa sầu đâu dẫu tàn trên ngôi miếu cũ
Khi người con gái đẩy thuyền về bến sông mê
Phía sau bỏ lại nhánh sông trôi lạc những cánh hoa trắng
Bé có thương cái buồn của tỉnh lẻ vu vơ
Đằng sau bao câu chuyện đời nửa hư nửa thực
Rồi cũng lặng lẽ soi mình
Trên cánh đồng bạt ngàn cỏ lá.
T.Q.T