Miền cát bay
Vục bàn tay vào trảng cát trắng bạc nỗi niềm
Ta nao nao ôm vào lòng mình năm tháng
Vùi trong cát như mặt trời ấm nóng
Và tươi trong như tiếng gió gặp lại tuổi thơ mình
Không lộng lẫy sắc màu không ngang dọc khối hình
Trảng cát đơn sơ và dịu êm như lòng mẹ
Thương nhớ đến tận cùng dẫu là một lời hát khẽ
Lạc vào đêm đánh thức chiêm bao
Dẫu có phôi pha những dấu ấn thuở nào
Những cuộc hành trình tìm lời nhắn gửi
Nhưng không thể nào trái tim ta giấu nổi
Nỗi khát khao về miền đất cát bay
Sáng mặt trời lên ta chạy nhảy như bay
Biển vồn vã với cái cười trìu mến
Chiều lang thang tìm trên mặt cát mịn
Đâu là nơi con cun cút giấu mình
Ta chụm môi thổi vào những ô lúm đồng tiền
Nơi con cun cút rúc vào cát bỏng
Hồn nhiên với thời gian và cuộc sống
Mặc mặt trời trút lửa chói chang
Ta thương con cun cút như hình bóng của làng
Bỗng nghe đâu đây tiếng cười trong trẻo
Ngỡ là thoáng qua mà lắng đọng mãi
Xâu chuỗi những chiều trong vắt mây bay
Thả bước trong chiều nhè nhẹ gió lay
Trảng cát như vầng trăng non hoang dại
Ta bỗng khát một lần gặp lại
Tuổi thơ mình như hoa cỏ lông chông
Bữa cơm trên quê mẹ
Rau ghém bữa trưa có cả lá mưng
Những lá mưng non xanh rờn ngọ nguậy
Sau năm mươi năm tôi lại thấm đầu lưỡi
Vị lá mưng chát chát bùi bùi
Ngỡ đã quên xa lắm những ngày
Nhà đông con ăn chi cho thấu
Mẹ lận đận trèo cây hái lá mưng lá bún
Để ăn ghém muối dưa với khoai sắn cõng cơm
Bữa “ăn tươi” thêm con rạm con đam
Mẹ rang giòn đỏ au trên chảo
Gói lá mưng non các con nhai rau ráu
Mẹ lặng cười giọt lệ giấu vào trong
Sau năm mươi năm tôi lại được ăn ghém lá mưng non
Với bát cơm thơm canh cá riêu bốc khói
Càng thương mẹ mịt mờ nơi chín suối
Cả một đời không biết có miếng ngon!
Quảng Trị ngày nào là cái túi đựng bom
Từ đất chết chuyển mình thành trù phú
Mưng bom phạt lại tươi cành xanh lá
Thêm đậm đà hương vị mỗi bữa cơm.
T.S