Nỗi niềm
Nỗi niềm chi rứa gió
Mà thổi hoài không thôi
Cây khô rụng trơ lá
Chẳng thể nào đâm chồi
Nỗi niềm chi rứa nắng
Mà cháy mãi không thôi
Ruộng đồng khô nứt nẻ
Lúa non cháy trơ đồng
Đêm hè tre xào xạc
Rát bỏng tấm lưng còng
Quạt mo không đủ gió
Trăn trở những hoài mong
Đèn dầu không đủ sáng
Muỗi vo ve từng đàn
Mồ hôi trong đêm tối
Thấm trang sách nhọc nhằn
Thương cha mẹ chân đất
Lưng còng tay chai sạn
Khoai trộn cơm với sắn
Dạy con vượt đại ngàn
Trải qua bao khắc nghiệt
Gió và nắng quê mình
Vươn lên không từ bỏ
Đất bên người hồi sinh
Tìm bóng mẹ quê
Con trở về tìm lại tiếng à ơi
Bên võng đung đưa ngọt ngào lời mẹ hát
Khoai sắn trộn cơm chờ đến ngày giáp hạt
Vai mẹ đủ gầy khắc khoải mãi trong con
Con trở về tìm lại dáng lom khom
Hè nắng chang chang trồng rau trên rú cát
Lúa ướt nặng vai ngày mưa rơi nặng hạt
Mồ hôi chát mặn cay khoé mắt lưng tròng
Con trở về tìm lại gánh hàng rong
Quả bầu quả bí kẽo kẹt đôi quang gánh
Gánh mạ đồng sâu liêu xiêu trong trời lạnh
Chưa đến canh năm đã vội vã ra đồng
Con trở về tìm lại giữa trời đông
Cánh đồng mênh mông thương thân cò lặn lội
Niềm tin ngày mai câu ca dao chỉ lối
“Còn da lông mọc, còn chồi nảy cây!”
Đất quê nghèo thương muối mặn gừng cay
Tình mẹ bao la con đi xa luôn nhớ
Để suốt đời này chúng con luôn mang nợ
Thổn thức trở về tìm lại bóng hình quê