Qua Quảng Trị
Miền đất hẹp có nhiều rừng và biển
Dải cát trắng tinh liền dải lúa xanh rờn
Quảng Trị đẹp như bức tranh nghệ thuật
Đã ngắm rồi, cứ muốn ngắm lâu hơn.
Tàu Bắc - Nam mỗi lần qua Quảng Trị
Tôi cứ nhoài người để ngắm lại quê hương
Đây Vĩnh Linh, Gio Linh, Triệu Phong, Thành Cổ
Tên đất, tên làng biết mấy thân thương
Kia Khe Sanh và đây quốc lộ Một
Tuổi trẻ tôi nhiều bom đạn nơi này
Cõng thằng bạn qua lần bom tọa độ
Cái Tết về vắng nó, mắt cay cay
Giờ Quảng Trị xanh ngời như tranh vẽ
Rợp đường xe và rạo rực đất trời
Khách đổ về những Cửa Tùng, Cửa Việt
Lao Bảo hàng về và tàu rộn biển khơi
Xa Quảng Trị, đêm nằm mơ Quảng Trị
Mảnh đất thiêng cả nước hướng về
Hàng vạn người con chọn đất này yên nghỉ
Thành quê chung của các miền quê
Tôi nhiều lần đi qua Quảng Trị
Lại thấy bồn chồn, lại thấy hân hoan
Dải đất hẹp bên biển Đông đẹp thế
Như thể quê mình đang đón xuân sang.
Sen
Giữa đất, trời và nước
Sen lặng lẽ tỏa hương
Cứ lặng lẽ thơm mà không cần lên tiếng
Như vầng trăng cứ lặng lẽ sáng
Chỉ có ai thức đêm mới nhận ra vẻ đẹp hiến dâng đang vằng vặc giữa trời
Sen,
Chỉ với làn hương mà làm xôn xao nắng
Chỉ với làn hương mà gió cũng xôn xao
Chỉ với làn hương mà chân trời ngát trắng
Chỉ với làn hương mà hồng tím không gian...
Sen,
Thì ra bùn đất tỏa hương
Thì ra hương tỏa lên từ nước
Thì ra làn hương ngậm ngọc
Hạt sương lóng lánh đất trời.
Người ta nhận sen là bạn
Người ta nhận sen là đấng thiêng liêng
Người ta nhận sen là mình
Nhưng sen vẫn chỉ là sen
Mọc lên từ bùn và nước.
Sen,
Cớ gì mà Đức Phật tọa lạc
Cớ gì mà bao quốc gia mượn làm biểu tượng cho mình
Cớ gì mà trong hương Đức Phật phải lim dim
Trong khi sen vẫn thức?
Trong cõi đời thế nào là trong đục
Thế nào là hương thơm
Thế nào là xinh đẹp?
Chẳng có ai và điều gì giải thích được hết
Ngoài Sen!
L.A.S