1. Những quả cầu lửa rớt từ mặt trời
Báo hiệu một ngày
Mặt đất sẽ bốc cháy!
Mịt mù bụi Cồn Tiên: chùm hạt tiêu héo quắt trên cây
Nóng bỏng bờ Khe Sanh: mồ hôi đá tràn xuống sông Thạch Hãn
Bình minh dội lửa từ Dốc Miếu sang
Hoàng hôn Tà Cơn tím bầm gió nóng đến
Làng Vây vẫn trong tầm bắn
Như ngày chiến tranh năm nào ta qua đây.
2. Mọi ngả đường đều hướng về bóng mát của cây
Ba mươi năm cây vẫn còn cụt ngọn
Thành Cổ nói gì mà ngọn cỏ khác thường xanh
Mỗi lá cỏ một cây buồm, một lời thề, một ngọn nến,
một linh hồn từ đất nhô lên.
3. Nước mắt làm gỉ ngoèn cầu Hiền Lương
Từ những cuộc chia ly và lời hẹn
Sông núi chẳng chia đôi, đường số 1 nói lời vĩnh viễn
Mùa sim chín thơm từ Đèo Ngang sang Hồ Xá, Vĩnh Linh
Day dứt khôn nguôi mùa sim tím
Trước mầu hoa này hình như đá cũng rung rinh!
4. Gió dừng lại trên nghĩa trang Trường Sơn
Bạn bè nhóm lửa và hát với người đã khuất
Bao năm sau chiến tranh đất nước đốt đuốc đi tìm
Từ góc rừng sâu, từ khe núi khuất
Các anh về đây trùng điệp họ tên
Trên cả chia ly, mất mát
Trên cả nước mắt, trên cả nỗi đau
Chiều nghĩa trang con chim nào khắc khoải hót
Nó nói gì với máu dưới đất sâu…?
5. Như một làn đạn căng ngang qua Đầu Mầu
Đường 9, vệt xe xích còn hằn sâu trong đất
Ta nhận ra trận gió tây mang cơn khát
Thổi từ ngày chiến tranh
Bạn dốc bi đông và trúng đạn bên bờ khe bỏng rát.
Ta nhận ra thông điệp của hòa bình
Như trái chín trong chùm lá
Làng Vây – vườn chuối hai bên đường chín trong lá xanh
Quê hương đi lên bằng mùa quả ngọt
Rắn rỏi như trời xanh Quảng Trị miềng
6. Thả những đóa hoa vàng xuống sông Thạch Hãn xanh
Để nói lời tạm biệt
Miên man trong ký ức
Mùa hè và những thảm hoa vàng trôi.
L.T.N