Quê hương tạc Người
những tấm hình Người theo thời gian
thời thanh xuân lênh đênh biển cả
đêm châu Âu tuyết rơi trắng xóa
cái lạnh thấm vào hồn
mắt trũng sâu thương nhà nhớ nước
bát cơm đổi máu và nước mắt
con chữ quý hơn vàng không với tới được
phía bắc núi dựng mờ sương
phương nam sông dài cá nhảy
bên thổ cẩm nương ngô bên khăn rằn lửa cháy
đồng hoang cỏ lút mái đầu
nhưng còn đó những câu lý thương nhau
những câu hò sóng lan mặt nước
những gió ngựa vọng tiếng sáo bên cầu
độc huyền cầm cứa vào da thịt
đất nước đau thương Người làm sao ngủ được
trắng thời gian trắng ngọn tóc hái chiều.
những chữ ký Người mở vạn con đường
đường đến tự do đường ra độc lập
đường tới niềm vui đường về hạnh phúc
đường thôi làm kiếp trâu cày
đường tháo xích xiềng nô lệ
đường cưỡi rồng mây đường xóa cơ hàn
đường hóa giấc mơ thành khúc khải hoàn.
những bức tranh Người chở nặng ân tình
từ vỏ tràm thảo thơm bến lức
từ lá sen, lá chuối, mo cau
từ dây điện, đá xay, gỗ, mực*
từ đỏ máu câu thề mai sau
giấc mơ về đậu giữa cù lao
nhìn cánh cò vỗ câu cổ lục
nhớ Người đi
vào nghìn dặm mùa vàng ký ức
tạc dáng hình quê hương.
Người trồng cây Hạnh phúc
Người không ham làm thơ, ham độc lập*
Đất nước quặn cơn đau, câu hát sẽ xé lòng
Đến giấc ngủ cho đời. Người vẫn thức
Còn mãi với thời gian, cây hạnh phúc Người trồng.
V.N.C
-----
* Lấy ý từ câu thơ & câu nói của Bác: “Ngâm thơ ta vốn không ham…”; “Tôi chỉ có một sự ham muốn, ham muốn tột bậc, là làm sao cho nước ta được hoàn toàn độc lập, dân ta được hoàn toàn tự do, đồng bào ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng được học hành”