VỊ BIỂN
Ngày đưa anh vào trạm đón thương binh
Trạm là một căn hầm đất đỏ
Vết thương anh đau từng hơi thở
Đêm đêm mẹ thức bên anh
Rồi vết thương anh lên da non
Mẹ bảo em bắt con cua đá
Cửa biển giặc vây không làm được cá
Nuôi anh có bát canh cua
Ban ngày em lên trận địa phòng không
Đêm về đưa bộ đội sang sông
Sang dấu thuyền xong em lặn tìm cua cá
Có khi chẳng được con nào nghĩ thương anh quá
Thủy lôi chúng thả khắp dòng
Vết thương anh mới lên da non
Em lặn xuống đá ngầm ngoài cửa
Những căn nhà cua bỏ ngõ
Vật vờ từng cụm rau ngoai
Cành san hô bom chém sóng soài
Rau câu rịt vết thương cho sống
Pháo tàu địch đánh vào lủng bủng
Tiếng bom tắt nghỉm cửa sông đầy
Lặn mấy lần hà cứa vào tay
Chỉ gặp sao sao bọt biển
Vết thương anh da lên chưa kín
Em dồn hơi lặn nghỉn thật dài
Những cái hang dò lút cánh tay
Em đưa lên con cua mai xanh
Con cua yếm trắng
Những đôi mắt mọc lên ngời nắng
Song quanh em rào rạt tiếng cười
Em gửi anh vị biển mặn mòi..
Cửa Tùng 1968
HƯƠNG BAY CHIỀU MÙA
Cây lúa mọc từ thời nào
Mà hạt thóc dễ gì thay thế được
Già hơn cổ tích những cánh đồng lúa nước
Vẫn trẻ trung hạt ngọc trắng ngần
Bát cơm đầu mùa ta cúng tổ tiên
Ơn nghĩa nặng kết tinh thành hạt gạo
Bông lúa nhỏ chín từ trong giông bão
Để hương bay ngập những buổi chiều mùa
1977
H.Q.P