M |
ột câu chuyện diễn ra cách đây hơn một phần tư thế kỷ ở cầu Hiền Lương, cây cầu bắc ngang qua sống Bến Hải đã đi vào lịch sử của dân tộc Việt
Ngày 30 - 5 - 1975, sau giải phóng miền
- Các chú làm phúc cho tui đi nhờ về Vĩnh Linh. Quê tui ở bên nớ; vợ con tui ở bên nớ. Ngót chục năm xa cách giờ không biết còn hay đã chết trong chiến tranh cũng không hay. Xin các… chú… Nói chưa hết câu, nước mắt ông đã giàn dụa, cổ nghẹn không nói thành lời.
Thương hoàn cảnh của ông, một ông già gầy guộc, râu tóc bạc trắng, nhìn dánh người thật thà, chúng tôi mời ông lên xe.
Xe ra đến đầu cầu Hiền Lương trời đã sáng tỏ. Ông xin chúng tôi cho dừng xe để ông xuống đi bộ trên cầu. Chiều theo nguyện vọng của ông, chúng tôi xuống xe, đi bộ cùng ông qua cầu.
Cầu Hiền Lương đây ư? Lần đầu chúng tôi được nhìn thấy cầu Hiền Lương, ai cũng ngỡ ngàng, bồi hồi xúc động. Một cây cầu bình dị bắc qua sông Bến Hải, một dòng sông cũng không rộng. Vậy mà đôi bờ phải chia cắt suốt mấy chục năm trường!
Ra giữa cầu chúng tôi dừng lại, đứng ngắm dòng sông Bến Hải dưới ánh nắng ban mai chiếu xuống dòng sông lấp loáng. Ông già ngồi bệt xuống cầu, hai tay vuốt nhẹ lên thành câu, gương mặt trầm ngâm như để nhớ về những ký ức sâu thẳm trong lòng ông.
- Lúc đầu gặp chúng tôi, bác nói gia đình bác ở Vĩnh Linh, hẳn bác biết nhiều về cây cầu này. Bác có thể kể cho anh em chúng tôi điều gì đó được không? – Đồng chí Trưởng đoàn hỏi. Ông nâng vạt áo lên thấm nước mắt bằng một giọng trầm đục, ông kể:
- Vào những năm 1964, 1965 giặc Mỹ leo thang ra đánh phá miền Bắc, lúc bấy giờ hai đầu cầu Bắc, Nam Hiền Lương được kiểm soát nghiêm ngặt. Bên bờ
Nghe xong câu chuyện của ông, anh em chúng tôi ai cũng cảm động rơi nước mắt. Chúng tôi dừng lại khá lâu trên cây cầu chất chưa đao thương một thời của toàn dân tộc để hít thở cái không khí thanh bình trên dòng sông Bến Hải yêu thương sau ngày giải phóng. Chúng tôi nhìn ngắm đôi bờ dòng sông Bến Hải, vuốt ve từng thanh cầu còn hằn sâu những dấu vết đạn bom quân thù, cả những thanh cầu mới sửa chữa còn thơm mùi gỗ. Bỗng lòng tôi bồi hồi nhớ đến những câu thơ chan chứa tình của nhà thơ Tố Hữu trong trường ca “Nước non ngàn dặm”:
“… Sông Bến Hải bên bồi bên lở
Cầu Hiền Lương bên nhớ bên thương
Cách ngăn mười mấy năm trường
Khi mô mới được nối đường vô ra?
Bây giờ cậu lại bắc qua
Ván thơm gỗ mới cho ta gặp mình…”
Câu chuyện giữa chúng tôi với ông già cách đây đã hơn ba chục năm, là cả một khoảng thời gian dài; đủ cho một con người sinh ra, lớn lên và trưởng thành. Một khoảng thời gian mênh mông để cho mỗi người trong chúng ta quên đi nhiều chuyện. Nhưng với tôi, tôi không sao quên được cái buổi sáng tháng 5 năm 1975 ấy, cái buổi sáng lần đầu trong đời được đặt chân lên cây cầu Hiền Lương, một cây cầu đã pahir đánh đổi bao xương máu của đồng bào, đồng chí suốt mấy chục năm trường mới giành lại được từ tay quân thù. Tôi không sao quên câu chuyện của ông gì, một người dân bình dị ở Vĩnh Linh mà trước khi vội chia tay chúng tôi chưa kịp hỏi tên.
Giờ đây, cứ mỗi lần có dịp ra Bắc công tác, khi đi qua cầu Hiền Lương tôi lại bồi hồi nhớ về ông cùng với câu chuyện cảm động của ông – Ông già bên cầu Hiền Lương.
X.T