Đ |
ến với “Bóng đời”, (tập thơ của Nguyễn Huấn- Nhà xuất bản Hội Nhà văn Việt nam 2009). Trớc hết ta gặp một sự nuối tiếc quá khứ, sự biết ơn- lòng tri ân và những nỗi buồn man mác.
Chiều rơi nào nhớ ai đâu
Mà sao gió cứ thổi đau lá vàng
Nhắc chi thuở ấy xốn xang
Nửa chiều bóng vắng mênh mang đợi chờ....
(Hồi niệm).
Buồn nếu không phải thứ lạm phát để ra vẻ, làm dáng- thì hiển nhiên là một thuộc tính tâm lí, nằm trong “bảy tình” vốn có của ngời ta.
Vậy thì ai có thể đứng mãi trên t thế kiễng gót, trái tự nhiên! Ngẫm cho cùng, nỗi buồn không chỉ là một thực trạng tâm lí khác với niềm vui. Nó còn
Thanh thản quá em ơi- anh đã nói đợc điều phải nói
Với em- Vaxilixa và cả cuộc đời
Cho màu xanh khát vọng sinh sôi
Anh ra đi vì những điều cần dừng lại...
(Chào Vaxilixa)
Ở “Bóng đời”, nỗi buồn không phải là đáng sợ, mà là cảnh báo giúp ta khỏi sa vào cuộc quay cuồng trong những nẻo mê lộ của cơ chế thị trờng hôm nay, chớ dại dột phung phí quỹ thời gian hạn hẹp quý giá của mình vào những ảo vọng vòng tròn AQ vô nghĩa. Những gam màu trắng, tím, hồng xanh đợc nhắc nhiều trong tập “Bóng đời”, là thuộc gam màu lạnh. Cũng giá lạnh, quạnh quẽ
Tháng năm dài không thể nào quên
Bến xe chiến tranh phút hẹn hò dang dở
Tuổi đôi mơi thắm môi lời bỡ ngỡ
Dè dặt bớc chân- hoang phố xa
Ngợng ngùng
Giã bạn rồi mà nẻo về cha dứt...
Để rồi:
Mấy mơi mùa xuân qua rồi
Báu vật của trời mang tình em lặng lẽ
Qua ngàn đêm đạn bom- bình yên thời trai trẻ
Chiếc nhẫn diệu huyền dịu tất thảy nỗi đau...
(Báu vật mùa xuân)
Phải nói rằng, trong “báu vật mùa xuân”, tác giả dùng nhiều câu, nhiều từ “thật đắt”. Nó cho ta cảm nhận cả cái cay nghiệt của thời gian, lẫn sự dằn vật của thân phận và cả những hoang phố xa, những ngợng ngùng
Hoa bắp lay tự nó có gì mà buồn, nhng vào câu thơ Hàn Mạc Tử “Dòng nớc buồn thiu hoa bắp lay”, nó lại thật buồn. Cũng tơng tự, “Bóng đời” vào thơ Nguyễn Huấn bỗng mang một ý vị không ngờ - nó thấm tâm sự bùi ngùi riêng của lứa tuổi đã chín, đã từng ngẫm nghiệm bao nông nỗi đờng đời của anh:
Lặng tờ soi bóng đi qua
Trắng - đen
Đen- trắng cũng là bóng thôi
Nhịp đời dài- ngắn nhỏ nhoi
Trách chi muôn sự xét soi tại trời
Đam mê chi lắm ngời ơi!
Mệt nhoài con tạo- ngợc xuôi nhọc lòng...
(Bóng đời)
Phải, ở độ chín cuộc đời rồi, cái “bóng đời” kia mới phụ họa đợc thật ăn ý với những nỗi đau trầm luân của con tạo xoay vần cha thể có ở trục tuổi ba bốn mơi đổ lại. Và không ít ngời ở tuổi “tri thiên mạnh” trở lên sẽ thầm cảm ơn tác giả “Bóng đời”. Lứa tuổi này có thể không mang trái tim hừng hực của lớp trẻ, nhng nếu ráng chiều nhiều khi còn lộng lẫy say ngời hơn cả ban mai, thì trái tim của tuổi chín lắm lúc còn mang tần số nhịp đập, nồng độ đam mê cao hơn cả trái tim tuổi xanh. Then chốt không ở thời điểm lứa tuổi, mà ở trình độ nhận biết giá trị cuộc sống, ở bản lĩnh tâm hồn. Biết sống hết mình, thì “Ngũ thập niên tiền, nhị thập tam” còn trao đón dạt dào hơn cả một kẻ đôi mơi mà ơ hờ chai sạn. Chỉ có quán tính tồn tại sinh vật, dao động theo hối đoái thị trờng.
Không có hoa vẫn thoang thoảng hơng đêm
Thơ không đọc mà ngập tràn cảm xúc
Nghe đâu đây dịu dàng ngân tiếng hát
Tơi tắn ủ trong bức họa vô hình...
(Có một lần)
Khó mà phân biệt đợc đây là độ say theo cái đẹp kiểu lí ng vọng nguyệt, hay giọng ngẩn ngơ than tiếc vì cái đẹp cứ
Qua đêm ngồi lặng một mình
Bóng con thuyền cũ bồng bềnh bến tơ
Thoáng câu thơ của ngày xa
ủ mền trang sách ớc mơ thuở nào
Xuân sang thắm rỡ cánh đào
Thớt tha trải dới ma mau đẫm trời
Tình xa gửi cả cho ngời
Mắt ai thao thức vọng lời đò đa...
(Chòng chềnh)
Ta cảm động đón nhận cái đẹp kết tinh trong sợi tóc gom sơng- hiện thân của bao đêm thao thức quyện kết với sự từng trải phong phú đờng đời. Cái đẹp kì ảo lâng lâng trong “Câu chào cong mái đình son”. Cái đẹp mặn nồng của “Cỏ xanh hoa chấm thảm trời”. Và nếu cho phép đợc chọn “hoa hậu” ở đây, thì tôi sẽ bầu đoạn quyến rũ này:
Ấp mình lại để mà xanh mãi mãi
Nh trời xanh, biển xanh, lá xanh
Thơng trái chín chẳng bàn tay xòe hái
Bẽ bàng rơi để tự hóa kiếp mình...
(Xanh và chín)
Ở bốn câu nhờng
Những buồn đau cũ
Giờ cũng xa vắng rồi
Niềm vui về hội tụ
Con cháu quây quần chơi
Ma không còn ớt nữa
Nắng cũng chẳng đốt lòng
Bao nhọc nhằn sấp ngửa
Thôi đè nặng lng cong...
(Sinh nhật mẹ).
Cùng với bè trầm của nỗi buồn, của lòng tri ân, “Bóng đời” còn lấp lánh không ít tia xanh hấp dẫn reo vui. Thật ra, khó mà phân biệt đợc rạch ròi đâu là nỗi buồn, đâu là vẻ đẹp trong thơ Nguyễn Huấn. Trời trong xanh, chợt tím bầm, sắc thái biến hóa đa dạng ấy của thiên nhiên thu hút thị giác, đồng thời một nỗi buồn bất chợt về sự đổi thay quá mau chóng cũng nhói lên trong đáy dạ. Nhng thôi, mỗi ngời một khẩu vị. Riêng tôi nghĩ chỉ với hai vỉa lớn tâm tình trong “Bóng đời” đã rọi sáng cho ta, thông cảm với ta, đối thoại cùng ta- “nỗi buồn thân phận” và “vẻ đẹp cõi ngời”... Nguyễn Huấn đã có thể đón nhận thêm không ít bầu bạn tri ân. Cặp bè trầm chủ đề này trong bản giao hởng thơ riêng đầu tiên của anh trình làng, đó là một sứ điệp kết tinh nhiều ngẫm nghiệm thiết tha nhân bản. Nó mang đậm dấu ấn của độ chín và sức trẻ một tâm hồn hằng khao khát đón đợi những đợt sóng. "đôi bờ xanh cánh buồm nâu lờ lặng/ lại cùng anh hun hút đi tìm”. Nó chia sẻ cùng ta những điều “đau đáu”, đôi chút “bâng khuâng”, một thoáng “bồng bềnh” trong cuộc đời ta đi tìm mình, đồng thời là cuộc đời ta đi tìm bạn, ta đến với nhau, chứa chất bao nỗi đau, niềm vui, bao vẻ đẹp chiều sâu kì diệu trên cõi đời này.luôn sự tuyệt vọng trong Sa. Sa thét lên cầu cứu. Sa gọi tên Triều. Sa thấy người yêu đứng trên boong tàu dán mắt vào từng đợt sóng. Triều đang tan dần vào sóng. Sóng vẫn đánh vào bờ xúa biệt vết chõn Sa.
Bầu ngực căng trũn lấm cỏt, cơ thể Sa đang vỡ vụn ra…Hỡnh như Sa mang trong mỡnh đứa con của sóng.
Những con cũng mải miết chạy theo đôi gót chân lấm cát của Sa do thám. Chị là người điên! Chị thành người điên. Chúng không tin là thế.
…Bỡnh minh
Hoàng hụn
…Và cả những đêm trăng gió vô ý giỡn hoài trờn rặng phi lao… người dân biển thấy thằng nhỏ và Sa vẫn say sưa bày trũ chơi trên cát. Hai người lấy ngón tay vẽ theo những đường vũng vụ nghĩa lũ cũng giú tạo nờn. Lũ cũng giương đôi mắt nhỡn rồi bỏ đi. Sa cười. Thằng nhỏ cười. Đó là trũ chơi duy nhất trên đời người điên không biết chán.
P.S