Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Quảng Trị 08/05/2024 Danh sách tạp chí Hotline: 02333 852 458 Đặt báo Giới thiệu tạp chí

Tìm kiếm trên website chúng tôi

X

Chùm truyện mini

 

GIỮA TIẾNG GIÓ NGÀN

T

rạm kiểm lâm nằm giữa một thung lũng nhỏ, ngay dưới chân đèo, chung quanh vắng vẻ, toàn đồi là đồi, ngọn cao, ngọn thấp, chập chùng. Cơn mưa chiều đã dứt từ lâu nhưng  mọi thứ quanh trạm đều ẩm ướt. Gió đầu mùa chốc chốc lại ùa đến từng cơn làm cho ngôi nhà lợp tôn của trạm rung lên bần bật.

          Gần 11 giờ đêm. Nhân viên trong trạm ai nấy đều chuẩn bị nghỉ ngơi, vì đây là tuyến đường ít xe qua lại, và thông thường, vào giờ này, sau những trận mưa to, chẳng mấy tài xế lại  cho xe chạy. Vậy mà chỉ mấy phút sau đó, có tiếng còi bíp bíp vang lên và một chiếc xe khách đã xuống dốc rồi dừng ngay trước thanh chắn ba-ri-e.

Trưởng trạm là một người đàn ông tuổi đã quá năm mươi, bước ra sân, nhìn thấy xe liền vội vã quay vào lấy chiếc đèn pin. Hằng ngày, những chiếc xe đò qua đây chẳng có  thứ gì đáng nghi ngờ để phải khám xét. Nhưng mấy ngày nay, lệnh của trên truyền tới, yêu cầu các trạm phải khám kỹ các phương  tiện từ miền ngược xuống. Vì nạn buôn bán hương xá xị gần đây đã làm cho nhiều cánh rừng bị  phá hoang tàn. Hễ thấy chỗ nào có cây xá xị thì người ta không chỉ đốn ngọn, cưa gốc mà còn đào tung lên, lấy cả rễ mang đi  chưng  cất rồi đưa về thành phố  để bán. Bắt được các  đầu nậu buôn bán hương liệu ấy thì mới ngăn chặn bớt được cảnh rừng bị tàn phá.

Chiếc xe đò này xuống quá khuya, chắc chắn là có ẩn ý! Người Trưởng trạm nghĩ và không một chút ngần ngại, đích thân mình bước lên xe để kiểm tra. Chiếc đèn pin quét ngang các túi lớn, nhỏ, rồi yêu cầu từng người mở ra cho ông xem. Có lẽ mình quá đa nghi! Trưởng trạm tự nhủ, nhưng khi kiểm tra đến băng ghế cuối cùng của chiếc xe thì mắt ông sáng lên. Trước mặt ông là chiếc ba lô căng phồng và chủ nhân của nó là một người đàn ông gầy gò trong bộ đồ bộ đội đã cũ, nhàu nhò.

-Chiếc túi này của ai?

Câu hỏi của  Trưởng trạm kiểm lâm khiến người đàn ông tỏ ra lúng túng. “Dạ thưa… của tôi”. Bộ dạng của vị khách làm cho ông Trưởng trạm sinh nghi, tưởng mình đã nắm chắc trong tay thứ cần truy tìm. Ông cất giọng lạnh lùng:

- Thứ gì bên trong? Mở ra?

- Dạ thưa…

- Tôi bảo mở ra để kiểm tra mà !

- Dạ thưa…

Vị khách đi xe bối rối, nắm chặt lấy chiếc ba lô. Trên xe nhiều người bắt đầu tỏ ra khó chịu. Người tài xế thì cáu gắt:

- Không có gì thì mở ra cho người ta xem, khuya rồi, kỳ lạ quá!

Cuối cùng vị khách xách chiếc ba lô lên tay, ghé vào tai Trưởng trạm, nói nhỏ điều gì đó rồi cả hai cùng bước xuống xe. Sau khi đến đầu ngôi nhà, mở chiếc ba lô ra xem, ông Trưởng trạm không nói gì, chỉ giục vị khách lên xe và yêu cầu tài xế  cho xe chạy.

Chiếc xe đò đã đi từ lâu nhưng vị Trưởng trạm kiểm lâm vẫn đứng tần ngần giữa sân  với dáng vẻ u buồn. Ông nhớ lại, hình như mình đã gắt gỏng với vị khách kia thì phải. Trong chiếc ba lô chẳng có gì ngoài bộ hài cốt của đồng đội mà người đàn ông kia đã cất công tìm kiếm.

Thế mà mình… Lòng ông nặng trĩu, ông lầm bầm một mình giữa tiếng gió ngàn: “Các đồng chí ơi, hãy tha thứ cho tôi! Ngày xưa tôi cũng là người lính…”

 

 

MỘNG VÀ THỰC

                                           

Không phải vô cớ mà gần tháng nay, chiều chiều hắn lại đến ngồi trên chiếc ghế đá của cái công viên nhỏ này. Anh trai hắn có tiệm sửa xe máy, có nhiều người học việc, nhiều người làm thuê, bảo hắn cố chịu khó làm lụng thì hằng tháng sẽ trả tiền đường hoàng. Nhưng hắn thuộc loại không thể lười hơn. Đã gần ba mươi tuổi, không nghề ngỗng gì, bằng cấp thì chưa tốt nghiệp cấp ba, suốt ngày rong chơi, vào tiệm sửa xe một lúc chưa nóng chân đã bỏ đi lê la ở các quán cà phê với bạn bè.

 Đã thế, hắn lại không biết phận, hay mơ ước trở thành người giàu sang. Hắn nghĩ, để giàu, với hắn chỉ có ba cách, trúng số, đào được vàng, hoặc cưới một cô vợ con nhà khá giả. Tuy nhiên, mua vé số hoài chẳng trúng, vàng nằm trong lòng đất biết chỗ nào có, hắn chỉ còn tìm đường dựa vào cách thứ ba. Và rồi cách đây gần tháng, vô tình thôi, trên đường đi dạo lang thang trong thành phố, hắn tấp xe vào cái công viên nhỏ, vắng vẻ này mua một que kem ngồi ăn. Nhìn quanh, bất ngờ, hắn phát hiện, trên ban công của ngôi biệt thự cạnh công viên, có một cô gái trẻ trạc tuổi hắn, khá xinh đứng nhìn về phía hắn.

- Ê! Hắn đánh liều gọi rồi đưa tay lên vẫy vẫy, làm quen.

Hắn nghĩ cô gái sẽ khó chịu trước cử chỉ của hắn, song thật bất ngờ, cô gái cũng đưa tay lên chào hắn, miệng lại cười rất tươi. Từ đó, chiều chiều, hắn lại đến công viên, lại gặp cô đứng trên ban công và hai người lại nhìn nhau và vẫy tay chào nhau. Hắn đoán chắc cô gái đã mê mình rồi. Hắn quyết định tìm hiểu và lòng khấp khởi vui khi biết chủ nhân ngôi biệt thự là ông giám đốc của một công ty lớn có tiếng của thành phố.

Sao lại không được kia chứ? Lắm người nghèo vẫn lấy được vợ giàu đó thôi! Đêm nằm hắn trăn trở với ý nghĩ phải chiếm được tình cảm của cô gái kia. Hắn tự nhủ, mình không được vội vàng, mọi thứ phải lịch sự và bình tĩnh. Hắn biết mình cao ráo, đẹp trai, một yếu tố quan trọng để chinh phục, bây giờ chỉ còn phải biết kiên nhẫn và chờ đợi.

Chiều chiều, hắn đóng vai của một kẻ si tình, ngồi nhả khói thuốc lá trên chiếc ghế đá, thỉnh thoảng đưa mắt về phía ngôi biệt thự. Cũng có bữa, cô gái xinh đẹp không bước ra ban công, hắn ngồi chán, lại về. Nhưng không ít chiều, hắn phát hiện ra cô gái cũng đứng nhìn hắn ra chiều tình tứ lắm.

Có thể cô ta còn do dự, con gái ai mà chẳng thế! Đôi lúc hắn tự động viên mình và hắn tin, cứ đà này một ngày không xa, hắn sẽ trở thành người thân thiết của cô gái kia và sẽ đặt chân vào ngôi biệt thự xinh xắn trước mặt.

Chiều nay hắn lại đến và đến hơi muộn hơn so với mọi ngày do phải ghé qua tiệm thuốc Bắc lấy thuốc cho mẹ mình. Hắn ngạc nhiên vô cùng khi vừa đến công viên, vì không rõ từ lúc nào, cô gái trong ngôi biệt thự đã đến và đang ngồi trên chiếc ghế hắn hay ngồi. Thoáng ngần ngại nhưng rồi hắn dựng xe, cô trấn tĩnh, lại gần.

Hắn cười và cô gái cũng cười.

- Chào em! Hắn làm quen với giọng ngọt ngào, rồi điệu vợi sà xuống bên cạnh. Hắn nghĩ cô gái sẽ e lệ nói một câu nào đó. Nhưng thật bất ngờ, cô gái bỗng dưng đưa tay ôm chầm lấy hắn, vừa nhún nhảy, vừa hát: Tình là tình nhiều khi không mà có, tình là tình nhiều lúc có như không… Tình là tình nhiều khi không mà có, tình là tình nhiều lúc có như không…  

Hát xong cô gái lại cười một tràng dài, tiếng cười the thé. Hết cười cô ta lại hát tiếp Tình là tình nhiều khi không mà có…

Hắn hoảng hốt trước khuôn mặt ngây dại của cô gái và cố gỡ tay cô ta để thoát thân. Một người đàn bà bán hàng rong gần đó đã kịp chạy tới giúp hắn, giữ chặt lấy cô gái và bảo hắn:

- Chú đi đi! Chú thông cảm, con bé thất tình nên bị điên! Tôi sẽ gọi người nhà của nó!

HAI TRONG MỘT

Nghề làm báo giúp tôi đi nhiều nơi, từ thành thị đến nông thôn, cả miền núi, hải đảo; gặp gỡ được nhiều người, từ bác nông dân, anh công nhân cho tới các quan chức… Rất nhiều dấu ấn đã để lại trong ký ức tôi trong quá trình tiếp xúc, khai thác tư liệu. Thông thường, để có tài liệu viết bài, tôi phải liên hệ trực tiếp hoặc gọi điện thoại xin được gặp đối tượng mình cần trước khi đến. Tuy nhiên, có một trường hợp ngoại lệ đã xảy ra.

Mấy năm trước, vào một buổi sáng, khi tôi vừa cho xe máy ra khỏi toà soạn thì có một người phóng xe theo sau, chào hỏi rất đon đả. Tôi gật đầu cười tươi vì nhận ra, không phải người xa lạ mà là anh chánh văn phòng Sở X., nơi tôi đến làm việc vài lần.

-Vào uống với mình ly cà phê! Anh bạn ấy tỏ ra rất thân thiện- Mình có việc này muốn nhờ ông!

Đang lúc rảnh, lại nghĩ giúp người khác là một việc làm để phúc cho con cháu nên tôi nhận lời. Trong quán cà phê, anh chánh văn phòng Sở X. đã ca ngợi tôi hết lời, rằng tôi là nhà báo dũng cảm, đã dám phanh phui nhiều vụ việc tiêu cực trong tỉnh, nào là phong cách viết phóng sự của tôi cô đọng nhưng sắc bén… Và cuối cùng anh bạn ấy đã chìa ra cho tôi một loạt bản photocopy các loại hoá đơn chứng từ với lời giải thích và dặn dò:

- Đây là chuyện ở cơ quan tôi ông ạ! Mấy cha lãnh đạo tiêu pha lung tung, nhìn tiền của dân, của nước bị phung phí tôi xót quá. Ông nghiên cứu và viết một bài báo động giùm. Nhưng phải bí mật nhé! Ông mà để lộ ra, bọn họ trù dập, chết tôi!

- Được rồi, được rồi! Tôi cất tập giấy tờ vào cặp và hứa với anh bạn là mình sẽ điều tra cặn kẽ

Buổi tối, tôi mang các thứ giấy tờ ra xem. Đúng là lãnh đạo Sở X. đã chi  không đúng một số khoản nhưng chủ yếu ở chuyện tiếp khách, hoặc vận dụng hỗ trợ cho công đoàn tổ chức cho anh em đi tham quan… không đáng để đưa lên mặt báo.

Sáng hôm sau, tôi gặp anh chánh văn phòng và trả lại giấy tờ cũng như nói thật với anh ta về nhận xét của mình. Anh chánh văn phòng tỏ ra buồn buồn, có vẻ như không bằng lòng rồi buông một câu ngắn gọn:

- Dù sao thì cũng cảm ơn ông. Mình cũng xót của nhà nước mà nói vậy thôi!

Vì được chuyển qua bộ phận thư ký xuất bản, phải ở nhà biên tập bài vở, ít đi cơ sở nên bẵng đi một thời gian phải đến hai năm, sáng nay tôi mới có dịp ghé qua Sở X. Anh chánh văn phòng ngày xưa, giờ đã là Phó giám đốc trực của Sở.

Gặp nhau tay bắt mặt mừng và anh ta nắm tay, đon đả kéo tôi vào phòng làm việc của mình, gọi cô tạp vụ vào, sai đi lấy cà phê mời tôi.

Qua vài chuyện vòng vo, trong khi tôi chưa biết người ngồi trước mặt mình cần gì thì anh ta cười hì hì, giọng nhỏ nhẹ:

- Ông ạ, làm lãnh đạo một Sở cũng vất vả lắm, trăm thứ phải giải quyết. Ông làm ở báo, nếu anh em trong cơ quan mình có đứa nào chưa hiểu công việc cơ quan, nói bậy nói bạ điều này, điều nọ, ông khoan cho đăng báo mà mách mình một tiếng để mình biết nhé!

Trong trường hợp trên, đối với người làm báo, biện pháp tốt nhất để giải hoá mà không phải hứa hẹn điều gì là chỉ nên cười. Tôi cười, một nụ cười rất mù mờ rồi giả bộ có việc gấp, xin về. Khi tôi kể lại chuyện này cho một đồng nghiệp, anh ta bảo, đó là chuyện phổ biến thời nay và khuyên tôi nên viết  thành một truỵên thật ngắn và lấy tên là hai trong một.

H.N.T

 

Hoàng Nhật Tuyên
Bài viết đăng trên Tạp chí Cửa Việt số 189 tháng 06/2010

Mới nhất

Hòn ngọc Bali giữa biển xanh

30/04/2024 lúc 17:44

 Người Việt đi du lịch Bali, hầu như chỉ biết đến những bãi tắm xa

Tự do xanh quá, mênh mông quá

30/04/2024 lúc 04:11

Thơ ca không phải là ghi chép lại lịch sử nhưng lịch sử qua thơ mang một vẻ đẹp bất ngờ và độc đáo không thể hình dung hết. Tuy nhiên, để làm được điều đó, thi sĩ phải thực sự tài năng và có cơ hội tiếp cận được hiện thực lộng lẫy trong những thời khắc có một không hai của lịch sử. Hai mươi năm đánh trận trường kỳ, cả dân tộc không đêm nào ngủ được, cả dân tộc hành quân ra trận, cả dân tộc đội triệu tấn bom để hái mặt trời và có ngày Chiến thắng 30 tháng tư năm 1975, cũng là ngày mở ra cánh cửa hòa bình, thống nhất non sông cho đất nước.

Trên đất đồi đã thôi thuốc súng

28/04/2024 lúc 16:38

Để thấy sự hồi sinh của một vùng đất, đôi khi phải làm khách vãng lai quan sát. Nhận ra

Mùa hoa chêng đỏ

28/04/2024 lúc 16:33

Chưa bao giờ chêng nghĩ mình là một loài hoa được nâng niu, chiều chuộng, cũng không mơ được

Trận pháo kích Cứ điểm 241

28/04/2024 lúc 16:31

Trưa ngày 30 tháng 4 năm 1975, dinh lũy cuối cùng của ngụy quyền Sài Gòn đã sụp đổ, miền

Tạp chí số cũ
Câu chuyện du lịch
tư tưởng Hồ Chí Minh

Thời tiết

Quảng Trị

Hiện tại

26°

Mưa

09/05

25° - 27°

Mưa

10/05

24° - 26°

Mưa

11/05

23° - 26°

Mưa

Nguồn: Weathers Underground