Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Quảng Trị 05/05/2024 Danh sách tạp chí Hotline: 02333 852 458 Đặt báo Giới thiệu tạp chí

Tìm kiếm trên website chúng tôi

X

Còng gió

B

a tháng trời, thằng nhỏ đã bớt lầm lì hơn nhưng Sa ngày càng ghét nó. Nó có đôi mắt sâu bí hiểm. Đôi mắt đựng những mảng trời xanh tan tác. Đôi mắt hay nhìn ra biển chiều.

Thằng nhỏ ấy thích đuổi theo những con còng gió dọc bờ biển vào buổi chiều tà. Lũ còng gió trốn chạy từng đợt sóng biển vỗ bờ.

-Chị thích bắt lũ còng không? Để em bắt cho.

Lần đầu tiên nó nói chuyện cùng Sa. Nó ngước đôi mắt buồn hiu nhìn Sa do thám. Cắn chặt đôi môi căng mọng đến bật máu, Sa nhìn thằng nhỏ chới với đuổi loài giáp xác. Lũ còng gió sống vô ưu tháng ngày đua nhau vẽ từng vồng hoa trên cát trắng.

Thấy mằn mặn trên môi.

 Nó chạy ngã dúi cắm mặt xuống cát, hai đầu gối lấm lem...Nắng quái chiếu vào mắt nó, long lanh nỗi giận hờn. Mặc kệ, Sa nhìn ra biển chiều. Sóng  vẫn gối đầu lên nhau mê mải.

Thấy mằn mặn trên môi.

Nó bảo: lũ còng khôn như ranh, em không bắt nổi. Em mệt muốn chết chị ơi. Sa mặc kệ! Ngoài khơi xa nghe có tiếng còi tàu rúc dài dồn dập. Có thể đó là chuyến tàu đưa Triều về bên Sa mãi mãi. 

Thấy mằn mặn trên môi. 

Chuyến tàu cuối cùng cập bến. Không thấy bóng Triều vạm vỡ đổ dài trên cát. Đám người dưới tàu chú Thuận nhìn Sa lắc đầu ái ngại. Một người đàn ông tóc muối tiêu hất gương mặt xương xẩu, bóng nhẫy mồ hôi về phía Sa than vãn:

Hắn qua tàu bạn chơi rồi. Đợi hoài! Đợi mãi! Không chán sao con?

Tiếng “chơi” được người ấy kéo dài vương vất mãi trong đầu óc Sa. Đã khá lâu rồi, Sa quen những chuyến tàu cập bến thiếu anh. Vậy mà Sa cứ đợi. Chẳng biết từ khi nào, Sa bỗng thấy ghét chuyến tàu xanh xao trôi nổi giữa đại dương rì rầm sóng vỗ. Chúng cập bến với khoang cá ăm ắp đủ loại. Đó là món nợ ngàn đời, món nợ truyền kiếp của dân biển với đại dương. Những con cá chim, cá nhụ, cá thu… thân bạc trắng cong mình lên giẫy đèn đẹt bong tróc lớp vẩy li ti dát đầy khoang thuyền sặc lên thứ mùi tanh lợm.

Thôi về đi! Hắn bảo, hết chuyến sau hắn về.

Một giọng nói của ai đó nặng trịch, gắt gỏng từ trên boong tàu quẳng xuống. Sa đứng bên bờ biển lặng nhìn lũ còng gió giơ giơ đôi càng, những chiếc chân bé xíu mỗi lúc chạy mà cứ ngỡ như không chạm vào cát. Chúng giương mắt nhìn Sa rồi như bảo nhau trốn chạy. Đoàn người đội trên đầu những thúng cá nối dài bóng nhau đi về cuối bến. Từng bước chân vững chãi đã mỏi nhừ vẫn cố bước nhanh cho kịp chợ chiều.

                                                * * * 

Có một ngày sau bão, mẹ đi ra bờ biển ngóng về phía mặt trời đang nhô lên đỏ ối buổi hừng đông. Mẹ trở về dẫn theo một đứa trẻ chừng bốn tuổi có nước da đen nhẻm, mái tóc dày loăn xoăn bết dính chất mặn của biển cả. Ánh mắt lì lợm của nó thoạt nhiên đã làm Sa khó chịu. Mẹ đứng lặng hồi lâu nhìn nó. Mắt mẹ rưng rưng. Mẹ thắp nhang lên bàn thờ cha chắp hai tay lầm rầm khấn vái. Từng nếp nhăn trên khóe mắt, khóe miệng mẹ xô ríu vào nhau. Mẹ nhìn nó, nhìn Sa rồi đi ra rặng rau bần ngồi khóc. Sau mỗi mùa bão, trẻ mồ côi, trẻ lang thang ở miền biển này thì có thiếu gì. “Buồn lắm! Thương lắm nhưng sao nuôi nổi chúng”. Người dân chài vẫn thở dài bảo nhau như vậy. Bờ biển miền Trung dài dằng dặc, làng chài cũng nhiều. Những đứa trẻ miền biển mồ côi cứ lang thang hết làng này tới làng khác. Sa đoán thằng nhỏ này đến từ một làng biển nào xa xôi lắm.

Sa có một đứa em. 

Hỏi nó tên gì nó bặm môi lại, lắc đầu quầy quậy, tới bữa cơm nó lầm lì ngồi ở góc nhà đợi mẹ dỗ dành mãi mới chịu ra ăn. Sa không ưa tính nó, thậm chí là ghét nó. Chiếc giường ngày cha còn sống, người xẻ gỗ cây phi lao cổ thụ đóng cho Sa, nay lại có thêm nó nằm nữa. Đêm, Sa nhăn mũi lại trong khi bên cạnh Sa thằng nhóc vẫn ngáy phì phò. Đầu tóc nó, quần áo nó bốc lên mùi chua chua mằn mặn. Sa trở dậy bước chân khỏi giường.

Mẹ vẫn ngồi hong tóc. Chiếc lược trên tay mẹ đã rơi xuống đất từ lúc nào. Đêm nay có trăng, cơ hồ ánh trăng mờ nhạt quá. Ánh trăng làm tóc đen và tóc trắng trên đầu mẹ lẫn vào nhau, mái tóc thưa thớt của mẹ ánh lên thứ màu bạch kim loa lóa. Sa hơi rợn người. Sa nhìn lên vầng trăng chưa đến độ tròn. Từ khi còn nhỏ, nhỏ như thằng bé bây giờ, Sa đã đinh ninh rằng đại dương bao la kia tham lam hớp hết ánh trăng của dân miền biển. Trên bờ cát, ngoài hiên vắng, ngoài rặng rau bần,…ánh trăng cứ trải ra mỏng mảnh và nhiều thiên vị. Ánh sáng trên bờ chỉ như hưởng lại chút ánh trăng dư thừa của biển về đêm. Bờ vai mẹ run run, hình như mẹ khóc. Sa lặng im. Dân làng biển ít nói, cũng hiếm khi kể lể, than vãn với ai. Dân làng biển mỗi lúc có chuyện gì thật buồn, đêm đến đàn ông thường nhào xuống biển, sải tay bơi, bơi miết, ngụp lặn thỏa thuê giữa sóng, gió và trăng, còn đàn bà thì vẫn ngồi dưới ánh sáng lờ nhờ miệt mài chải tóc.

 Mắt Sa đỏ hoe. Mẹ thức chong đêm đã mấy tuần rồi. Người không hề chia sẻ với Sa điều gì ngoài sự im lặng cả. Sa nhớ ngày thuyền cha gặp bão, mẹ đứng trên bờ kêu gào thảm thiết rồi lả đi trên tay mấy người trong làng. Mươi ngày sau đó, người ta tìm thấy xác cha dạt vào đám rau muống biển xanh ngằn ngặt, hai con ngươi đã bị cá khoét, chỉ còn lại hốc mắt đen ngòm, sâu hoắm như miệng vực, các đầu ngón chân, ngón tay đều bị cá rỉa trơ lại mấu xương lêu nghêu, bụng trương phình đầy dòi bọ. Lũ còng gió rủ nhau hàng đàn bò lổm ngổm trên xác cha. Một con còng nhỏ màu cát úng mon men bò ngược từ mu bàn chân bợt bạt của cha lên lỗ mũi đã rữa nát. Nó dò la và kiếm tìm gì không ai hay biết. Cánh tay chắc nịch của mấy người đàn bà không giữ nổi mẹ. Mẹ lao tới bên cạnh xác cha nhìn đăm đăm. Ánh mắt khựng lại, tê buốt, vô hồn. Xác chết trước mặt không còn ra hình thù nào nữa, chỉ có bộ quần áo ướt mẻm, đen nhưng nhức trên người cha là còn nguyên vẹn. Sa biết, tất cả những bộ quần áo của cha, mẹ nhớ từng đường kim mũi chỉ. Sau mỗi lần cha đi biển, vải bục ra vì nước mặn mẹ lại cặm cụi cất công khâu vá. Mẹ nhìn đăm đăm, cái nhìn người như bão lốc xoáy biệt vào xác chồng.

Mẹ thôi gào khóc. Suốt mấy năm trời, mẹ lặng lẽ chải tóc hàng đêm.

Một đêm, Triều đưa Sa về qua ngõ, anh khẽ đặt nụ hôn lên vầng trán người yêu lành lạnh và ướt sương khuya. Mẹ ngồi câm lặng không một mảy may. Không ai biết được mẹ đang nghĩ gì. Vai mẹ run lên rấm rứt.

- Mẹ thương cha, đêm nào mẹ cũng ngồi miết.

Tiếng Sa khe khẽ. Đôi chân trần lấm cát của Triều theo Sa đi vào khoảng sân đất. Hai bóng người lặng lẽ dắt nhau len qua mấy mẹt cá hong. Triều cất giọng nói trầm trầm:

- Khuya rồi, bác vào ngủ đi, sương xuống lạnh và độc lắm.

Mẹ ngước nhìn hai bờ vai san sát bên nhau. Mẹ cúi đầu rồi khẽ mỉm cười. Chiếc lược gỗ cũ mèm đã ngủ say trên những ngón tay rám nắng của người đàn bà góa bụa. Sau đêm đó, mẹ thôi không ngồi chải tóc. Mẹ thủ thỉ bên tai Sa: Thằng Triều tốt bụng đó, mỗi tội hắn nghèo. Ừ! nồi nào vung nấy. Hai đứa yêu nhau, lấy nhau mẹ không cản.

Trong ngôi nhà lá lụp xụp, hai đôi mắt tránh nhìn vào nhau.

                                                * * *    

Sa gắp mấy ngọn rau lang cho vào bát. Cái giống khoai lang trồng trên cát mùa này dẫu cố nuốt trôi xuống tận dạ dày vẫn còn nguyên cái vị chan chát bứ lại ở đầu lưỡi. Bữa cơm ba người quay quắt nhìn nhau. Mấy mẹt cá ngoài sân phơi tạt vào mùi tanh nồng mặn chát. Ánh nắng ban trưa eo sèo hắt qua song cửa sổ. Sau trận mưa trắng trời tiếp tay cho đợt bão lũ, nắng mới về hanh hao thường khiến người ta nhức đầu, mệt mỏi chẳng muốn động tay vào việc gì. Xa xa, đoàn thuyền lại ra khơi, đứng bên bờ trông ra, chúng chỉ còn là mấy cái chấm đen nhỏ bé lâu lâu khẽ động đậy như con bọ nhằng. Những tấm lưới rách toang được giặt sạch rồi căng ra trên cọc phi lao đợi bàn tay vá víu. Trên cái mẹt còn những vệt muối ngấn trắng có duy nhất món cá kho mặn và bát ngọn khoai lang luộc chấm nước cá kho. Thằng nhỏ liên tục ngọ nguậy cái đầu. Mẹ vuốt vuốt lên mái đầu bết của nó giọng nói như chùng xuống:

- Cố ăn đi con, vài ngày nữa có chợ phiên, mua thêm cho chị em mi ít thức ăn. Hồi này động trời, mưa bão triền miên, cực quá!

Nó vẫn lùi lũi ăn chẳng nói năng gì. Sa quắc mắt nhìn nó, nó ngang ngạnh dùng tay bốc một dúm rau luộc cho vào cái miệng bé tẹo nhồm nhoàm nhai. Sa khẽ thu mình vì một cơn gió mạnh thốc ngược vào nhà. Cơn gió tai quái làm cát tung tóe lẫn cả vào cơm và thức ăn.

Chẳng biết gió hay cát làm đỏ hoe mắt mẹ.

Thằng nhỏ buông bát. Nó chạy vụt ra ngoài bãi biển. Dường như, giữa nó với Sa có một khoảng cách nào xa lắm, rộng lắm, mà buồn lắm. Mẹ cũng chẳng cố níu gần lại làm gì. Từ ngày có thêm nó, mẹ lặng lẽ hơn, mẹ trở lại thói quen đêm đêm ngồi chải tóc. Sa không hiểu, sao mẹ khổ thế, mẹ buồn thế, còn đón nó về làm gì.

Mẹ tránh nhìn vào mắt Sa. Thi thoảng, lúc nhà chỉ có hai mẹ con, mẹ lại ngậm ngùi: “ Sa này, con khó thương thằng nhỏ đến rứa hở con? Hắn còn trẻ con tội lắm. Dù răng…hắn cũng… ” Mẹ nói bị nghẹn quãng, giọng miền Trung phả lại nghe nằng nặng buồn buồn. Sa không nói gì. Chính Sa cũng không hiểu vì đâu mà khoảng cách giữa Sa và thằng nhỏ ngày càng xa xôi. Ai bảo nó có cái nhìn lì lợm mà Sa tưởng có một vùng trời đang tan dần trong mắt nó. Ai bảo nó chạm buồn đau vào hai mảnh đời của mẹ con Sa vốn đã quá tội tình.

 Sa căng mắt nhìn những con sóng ngoài khơi ì ào xô bờ cát. Sau bão, đủ mọi thứ rác rưởi dạt vào bờ biển từ túi ni lông, vỏ cây, thân cây cho tới kim tiêm, giẻ rách... Xa xa, những con còng gió dàn hàng ngang chạy liêu xiêu. Sa nhớ tới Triều… 

Thấy cuộc sống sao mà buồn. 

Sa bỗng ước được như những con còng ngoài kia dàn hàng ra mà trêu ngươi sóng biển, trêu ngươi đại dương sau trận mưa trắng trời lại như dềnh lên cơn khát muối.

Nó đứng sau Sa, gió thổi bạt mùi bồ kết nồng nồng trên tóc nó. Thằng nhóc, lại hành tội mẹ phải gội cái đầu chua sặc bết dính đây mà. Đôi mắt nó vẫn lì lợm nhìn Sa vừa như đợi chờ lại vừa như trêu tức. Là con trai mà hàng lông mi của nó dày kì lạ, gần như che kín đôi mắt bao giờ cũng mở to như thách thức.

- Không về trông nhà còn ra đây làm chi?

Sa mắng nó. Mẹ lại thở dài, mẹ bỏ cuốc xuống ngả nón ra quạt những giọt mồ hôi lấm tấm trên mặt rồi vẫy nó lại bên mình. Thằng nhỏ sán lại gần mẹ, mấy ngón tay lấm cát khẽ mân mê vạt áo bạc màu. Hình như, nó phát hiện ra điều gì lý thú lắm. Ánh mắt lạnh lùng của Sa vẫn không chặn nổi nụ cười hồn nhiên. Bực. Sa cúi xuống mặt đất cát đặt tiếp những dây khoai héo teo quắt hết mầm sống xuống ươm không một mảy may hi vọng. Nắng như làm cát tan chảy hay sao ấy, thấy dưới chân rát lên đến khó chịu, chỗ vết thương nhỏ hôm qua bị lưỡi cuốc sắc lẹm lia qua giờ Sa lại thấy hơi ngưa ngứa. Mồ hôi rịn ra quện với mấy hạt cát lúc gió to đậu lại trên cổ Sa nhớpnhúa. Mẹ chẳng để ý gì tới Sa. Mẹ nhìn vào đôi mắt lì lợm của nó mà cười chua chát. 

                                                          * * * 

Sa đằm mình trong nước biển. Sóng nhồn nhột túa vào ngực Sa từng đợt, từng đợt tưng tức. Hơi thở dồn lên buôn buốt. “Những con sóng muốn cưỡng bức mình, chúng đang cưỡng bức mình.” Không một chút nghi ngờ, Sa cười to giữa đại dương dập dềnh sóng. Dưới ánh trăng, bầu ngực Sa căng tròn nhô lên khỏi mặt nước thách đố. Sa cố tìm một sự giải tỏa cho tâm hồn đang se sắt nỗi mặn mòi. Những mạch máu đang bung ra, những đường gân sắp sửa rạn nứt, mái tóc Sa cũng xõa ra đồng minh cho cuộc làm tình cùng sóng. Cơ thể săn chắc, hừng hực của một cô gái đôi mươi khiến sóng biển bất lực trôi về phương khác. Còn lại vị mặn không chịu tan trên môi Sa. Triều nói với Sa anh chỉ theo chú Thuận đi hết chuyến tàu này sẽ về cưới Sa, hai đứa sẽ đi lên thành phố làm ăn, sẽ không phải xa nhau nữa. Trên kia, hàng phi lao cao hứng với gió quất mạnh tán cây lên khoảng không bất tận của trời khuya.

Sau bão, Triều vẫn đi theo tàu đánh cá. Triều nhìn đôi mắt Sa đỏ hoe mà bình thản: “Phải đi thêm đôi ba chuyến nữa mới có tiền cưới em”. Sa nén tiếng thở dài ngả mái đầu vào vai anh, bờ vai vững chãi của một người đàn ông trên ba mươi tuổi. Sa nghĩ tới một đám cưới nhỏ làng biển. Có hoa và rộn những tiếng cười. Sa là cô dâu. Sa khoác lên mình bộ váy cưới màu trắng. Ừ, con gái làng chài không mặc đồ màu trắng bao giờ nhưng ngày cưới, Sa sẽ kiêu hãnh để gió bông đùa thổi lên màu trắng tinh khôi ấy.

Dưới chân hai người, cát vẫn lấn đầy và gió vẫn gào trên đầu thảm thiết. Sa nghĩ tới lúc mình là cô dâu. Ôi chao! những hạt cát vừa ngu ngơ lại vừa tai quái bao giờ cũng là kẻ phá bĩnh Sa và anh trong lúc họ âu yếm. Chúng như bảo nhau xâm lấn vào mọi nơi, mọi chỗ,… Ngay cả nụ hôn anh trao Sa cũng khàn khạn như lẫn cát. Duỗi mạnh cặp chân trần, dưới lưng Sa, dưới chân Sa cát như lún sâu xuống từng vũng hút. Không biết nó sẽ nhấn chìm Sa và anh hay không. Hơi thở hai người đang yêu rừng rực hòa vào nhau, bầm bập như từng đợt sóng. Ánh trăng thiên vị ngay cả trong cuộc tình. Ánh sáng cơ hồ không chiếu rọi vào cơ bắp cuồn cuộn, chắc nịch của Triều mà lại lan tràn trên những đường cong tuyệt mỹ của con gái. Sa thấy sóng đang trườn trên bụng, trên ngực, trên khắp cơ thể mình. Sóng phả cuồng nộ bên tai Sa, lên mặt Sa ấm nóng, mơn man. Xung quanh, những con còng gió cũng là tòng phạm, là đồng minh của cát. Chúng lổm ngổm bò, bò dọc, bò ngang. Nằm xuống nhìn mặt cát, Sa bỗng thấy bọn còng gió to hơn mức bình thường. Chúng giương đôi càng màu hồng cam lên như giễu cợt. Chẳng hiểu chúng muốn giễu Sa hay anh nữa. 

Từng đợt sóng dồn nhau, đuổi nhau, ập lên nhau; Sóng tham lam, ngấu nghiến, xoáy sâu cuồng nhiệt trong mộng mị…Sa thét lên. Tiếng thét giữa đêm khuya đoạn tuyệt thời con gái. Chỉ có Triều, đại dương, ánh trăng và lũ còng gió nghe được. Triều xiết chặt Sa vào lòng. Nụ hôn ơ hờ, vội vã. Ngoài kia, đại dương và ánh trăng đã bắt đầu cho một đêm tình tự. Lũ còng gió mang theo bí mật của tình yêu, vo tròn thành cát.

                              * * *  

Bão biển. Bão Sêsan. Cơn bão biển thứ hai đổ bộ cướp đi hai sáu mạng người trên tàu chú Thuận. Xóm chài xác xơ như tấm lưới vá chằng nay bị xé toạc bởi những tiếng kêu khóc tang thương. Mẹ bỏ mặc những mẹt cá hong ngấm nước mưa nhung nhúc dòi bọ. Thằng nhỏ bỏ quên lũ còng gió vô ưu. Sa ngóng về phía mặt trời lặn nơi những người dân chài tụ tập chít lên đầu vòng tang trắng xoá.

Triều không trở về. Người ta báo anh mất tích. Sa rẽ những tiếng gào khóc chạy về phía rặng phi lao đầy gió. Bàn chân Sa nhẹ đi lướt đều trên cát. Sa thấy trước mắt một con đường dài trải đầy hoa. Hoa ngày cưới. Sa thấymình là cô dâu. Triều đợi Sa nơi hằng đêm hai người vẫn thường hò hẹn. Sa là cô dâu làng biển. Sa nhắm mắt mỉm cười. Sa nằm xuống cát đè lên cả những dây khoai mới ươm héo úa.

(…) thấy như có một vũng hút sâu hoắm dưới lưng(... ) 

(…) thấy sóng bầm bập phủ lên mình

(…) thấy cát xâm lấn và lũ còng gió giương đôi càng chế nhạo, mang những bí mật vo tròn(...)

Thiêm thiếp trong nỗi đau không thể bật thành lời. Sa gọi tên anh. 

                              * * *

 “Nó là con của thằng Triều và người đàn bà trên đảo, người đàn bà bị chết trong trận bão trước, thằng Triều đem nó cập bến theo tàu”. Mẹ bảo thế. Sa cười khanh khách.

 “Triều hắn yêu Sa thật đó” em gái chú Thuận vuốt mái tóc Sa bảo thế. Sa lắc đầu, cào cấu, giãy giụa đòi đuổi chị ta đi.

Dưới trăng khuya, có hai người đàn bà nhìn Sa rồi khóc.

 “Người điên”, “người điên chúng mày ơi!”… những đứa trẻ xóm chài xúm xít đằng sau Sa lớn tiếng gọi. Sa im lặng cúi đầu. Lũ còng gió liêu xiêu dàn hàng vây kín chân Sa do thám.

 

Mẹ lặng lẽ chải mớ tóc loà xoà rũ xuống che lấp khuôn mặt và bờ vai Sa. Hơn một năm sau bão, dân chài gọi chị là người điên. Lâu lâu, lũ trẻ có vẻ đã chán trêu chị. Chỉ thằng nhỏ kiên nhẫn chạy theo tiếng cười khanh khách của Sa. Đôi mắt sâu thẳm trong veo của nó nhìn ra trập trùng sóng biển. Mảng trời xanh như vỡ ra thành nhiều mảnh vụn.

 “Chị Sa ơi! Sao chị Sa khóc…để em bắt lũ còng gió cho Sa nhé!”. Thằng nhỏ lay lay đôi tay chị rấm rứt. Chị ngửa mặt lên trời cười khanh khách. Tiếng cười man dại hắt lên khoảng không giễu cợt cái nắng quái lúc xế chiều. Sa ngây ngô nhìn thấy tất cả người dân làng biển chạy ra đầu bến. Người già, phụ nữ và cả trẻ con. Có tiếng còi tàu rúc lên từng hồi dài. Đó không phải là tiếng còi tàu dồn dập khấp khởi lúc cập bờ, tiếng còi tàu xướng lên da diết giữa trùng khơi tiễn những vong hồn đã khuất. Những con tàu lùi lũi vây thành vòng tròn trên mặt biển… Dân chài làm lễ tưởng nhớ người xấu số ra đi sau bão. Gió thổi ngược vào bờ mang theo hơi lạnh. Chị đẩy thằng nhỏ ngã xoài trên cát. Chị chạy. Chạy theo tiếng còi tàu ngân xa day dứt.

 Sa thấy con đường rải đầy hoa trước mắt.

 Hoa ngày cưới.

 Hoa của biển.

 Sa là cô dâu…

Sóng đang ầm ập trôi về, lùi lũi như kẻ thù hung tợn. Sóng ào vào ngực áo phanh phui vết tích để trả thù. Sa gào khóc. Sóng được thể vỗ mạnh hơn, từng đợt dồn dập và nhức buốt. Tiếng sóng ầm ầm lấn át luôn sự tuyệt vọng trong Sa. Sa thét lên cầu cứu. Sa gọi tên Triều. Sa thấy người yêu đứng trên boong tàu dán mắt vào từng đợt sóng. Triều đang tan dần vào sóng. Sóng vẫn đánh vào bờ xóa biệt vết chân Sa.

Bầu ngực căng tròn lấm cát, cơ thể Sa đang vỡ vụn ra…Hình như Sa mang trong mình đứa con của sóng.

 Những con còng mải miết chạy theo đôi gót chân lấm cát của Sa do thám. Chị là người điên! Chị thành người điên. Chúng không tin là thế.

      …Bình minh

Hoàng hôn

 …Và cả những đêm trăng gió vô ý giỡn hoài trên rặng phi lao… người dân biển thấy thằng nhỏ và Sa vẫn say sưa bày trò chơi trên cát. Hai người lấy ngón tay vẽ theo những đường vòng vô nghĩa lũ còng gió tạo nên. Lũ còng giương đôi mắt nhìn rồi bỏ đi. Sa cười. Thằng nhỏ cười. Đó là trò chơi duy nhất trên đời người điên không biết chán.

L.T.M

                                                                   

 

Lữ Thị Mai
Bài viết đăng trên Tạp chí Cửa Việt số 195 tháng 12/2010

Mới nhất

Hòn ngọc Bali giữa biển xanh

30/04/2024 lúc 17:44

 Người Việt đi du lịch Bali, hầu như chỉ biết đến những bãi tắm xa

Tự do xanh quá, mênh mông quá

30/04/2024 lúc 04:11

Thơ ca không phải là ghi chép lại lịch sử nhưng lịch sử qua thơ mang một vẻ đẹp bất ngờ và độc đáo không thể hình dung hết. Tuy nhiên, để làm được điều đó, thi sĩ phải thực sự tài năng và có cơ hội tiếp cận được hiện thực lộng lẫy trong những thời khắc có một không hai của lịch sử. Hai mươi năm đánh trận trường kỳ, cả dân tộc không đêm nào ngủ được, cả dân tộc hành quân ra trận, cả dân tộc đội triệu tấn bom để hái mặt trời và có ngày Chiến thắng 30 tháng tư năm 1975, cũng là ngày mở ra cánh cửa hòa bình, thống nhất non sông cho đất nước.

Trên đất đồi đã thôi thuốc súng

28/04/2024 lúc 16:38

Để thấy sự hồi sinh của một vùng đất, đôi khi phải làm khách vãng lai quan sát. Nhận ra

Mùa hoa chêng đỏ

28/04/2024 lúc 16:33

Chưa bao giờ chêng nghĩ mình là một loài hoa được nâng niu, chiều chuộng, cũng không mơ được

Trận pháo kích Cứ điểm 241

28/04/2024 lúc 16:31

Trưa ngày 30 tháng 4 năm 1975, dinh lũy cuối cùng của ngụy quyền Sài Gòn đã sụp đổ, miền

Tạp chí số cũ
Câu chuyện du lịch
tư tưởng Hồ Chí Minh

Thời tiết

Quảng Trị

Hiện tại

26°

Mưa

06/05

25° - 27°

Mưa

07/05

24° - 26°

Mưa

08/05

23° - 26°

Mưa

Nguồn: Weathers Underground