Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Quảng Trị 29/03/2024 Danh sách tạp chí Hotline: 02333 852 458 Đặt báo Giới thiệu tạp chí

Tìm kiếm trên website chúng tôi

X

Đêm thánh vô cùng

TRUYỆN NGẮN dự thi

Tiểu đội dặt những thằng lính nhà quê Phú Thọ. Chỉ có A trưởng Lúa người Hưng Yên và A phó là lính sinh viên người Hà Nội cùng bổ sung một đợt. Lính mới hỏi A trưởng ơi lính cũ nhà mình đâu hết rồi?

 A trưởng người Hưng Yên bảo:

- Toi hết rồi. 

Thằng hỏi miệng chưa khép lại thi đã cứng đơ, khuôn mặt đơ đơ nhìn A trưởng. Con người cóc kẹ, tóc tai như rế tre hệt như lão nông vụ rét . Nó lại hỏi, A trưởng ơi anh mấy tuổi rồi?

Lúa nhìn nó như lườm, con mắt Lúa như thương như yêu như buồn cười lại như tức giận. 

- Tao hai mươi.

 Thằng lính mới lại hỏi lúc A trưởng Lúa lau mấy quả đạn B40 và thôi phù phù bụi đất bám vào liều phóng . 

- Anh ơi anh đánh nhau mấy lần rồi? Anh có đái ra quần không? 

- Đồ cố đỉn. Lúa nói như quát. Rồi mày sẽ được đái ra quần . Đái vào đâu kệ mày nhưng mày chạy ra phía sau là tao lôi cổ mày về phía trước. Đồ thằng mục. chưa gì đã lo đái. Đêm mai mày sẽ biết thế nào là đái ra quần. 

Thằng lính mới tên Hiện im thin thít. Nó nhìn mặt anh Lúa thấy cái gân dưới mang tai giật giật. Người anh Lúa toát ra cái mùi giống như mùi rơm ướt lâu ngày ở sân kho. Anh Lúa bảo, tao nửa tháng nay không tắm, không súc miệng vì có nước đâu mà súc. Súc òng ọc lại nuốt ngay vào họng. Thằng Hiện nghe anh Lúa nói muốn mếu mà không được, nó buột miệng, chúa ơi! Cực vậy sao hở người? Anh Lúa quay phắt lại. Cái gì? Mày vừa nói cái gì? Chúa nào? Thánh nào? 
Thằng Hiện lắp bắp, dạ anh ơi, em cầu khấn đấng bề trên thương cho anh em mình đó anh? Chúng mình đều là con của chúa…. Trong đêm mà Hiện thấy anh Lúa nghiến răng. Mày im đi. Mày đừng nói nữa . Chết đấy, chết đấy mày ơi. Không có thánh hay chúa nào đâu. Chỉ có lí tưởng. Mày biết chưa? Mày đã vào đoàn chưa hả thằng cố đỉn?

Thằng Hiện im rồi. Nó co người nằm trên đống lá khô vun lại rải lên đó tấm áo mưa dầy quịch. Nó co chân như con tôm ôm khẩu AK vào lòng. Mùa khô trời Tây Nguyên sao li ti, Hiện không thấy lạnh. Hiện đang nhớ nhà. Nhớ lắm, nhớ đêm nay là đêm 23 tháng 12. Đêm mai là Giáng sinh. Nó nhớ cái khoảng ruộng lúa nhà nó cách nhà thờ chỉ hai thửa ruộng ba sào. Đêm nay đêm mai nó nghe tiếng hát của tốp nữ đồng trinh xứ nó hát thánh thót “Đêm thánh vô cùng”. Bỗng có con ve đái vào mặt nó. Hiện lấy lá cây chùi chùi rồi bỗng thấy bùng trong đêm khuya tiếng ve ngân lên. Đêm mùa khô Tây Nguyên chỉ khi yên tĩnh lắm thì ve mới kêu. Cũng trong màn yên tĩnh của thinh không thằng Hiện mới lại nghe thấy "Đêm thánh vô cùng." Tiếng hát từ trong tâm trí xa xa vọng lại “…than ôi, chúa thương người đến vô cùng. …ai ham sống lạc thú nhớ rằng chúa đang đền bù…”

Thằng Hiện khóc thật. Nó quệt má đang đầm nước mắt vào báng súng. Bố bầm ơi. Bố bầm xin chúa cho con trở về bằng yên với nhà ta. Chúa đền bù cho những chết chóc mất mát do bom đạn thằng giặc Mỹ với nhà mình được không bố bầm ơi. 

Hiện mơ màng thấy những vườn sắn tháng 8 mập mạp, những cái búp sắn mầu lá mạ và cọng lá tím như bồ quân . Nương khoai sọ lá mềm oặt những chiều hè và lối sang nhà người bạn gái đất đỏ như gan gà.

 Một quả pháo vút qua từ phía Pleiku nổ oành phía sau cánh rừng. Tiếng ve bỗng ngừng bặt. Thằng Hiện bừng tỉnh. Bài “Đêm thánh vô cùng” tan vào lá rừng thẫm đen. Hiện bỗng thấy mắt mình ráo hoảnh. Nhưng cũng đúng vào lúc ấy Hiện nghe rõ, nghe thánh thót tiếng ca của tốp nữ đồng trinh giáo xứ Thượng Vũ quê mình.

Hiện sắp sang tuổi 18. Làng nghèo như nước lã khiến anh em nhà Hiện chỉ học đến cấp 2 là bỏ hết. Lớp học sơ tán trong gò cọ ơi ới tiếng gọi nhau tiếng gõ thước kẻ vào bảng gỗ và tiếng nô đùa, cả tiếng chó sủa rinh rom mỗi lúc tan trường lũ học trò trêu chó dọc đường. Mùa hè năm ấy, tàu bay Mĩ lại ném bom ngoài bến đò. Đường xuống huyện cũng bị thả bom khiến cô bạn gái học lớp 9 của Hiện phải lội tắt cánh rừng vầu sang làng bên xuống trường. Nôel năm trước, Hiện đi tắt vườn chè đón cô gái trong tốp ca nhà thờ. Hiện đi đằng sau bẻ cành chó đẻ hắc mù.

- Gái ơi anh sẽ đi khám tuyển bộ đội Gái ạ. - Cô bạn vẫn không quay lại .

- Anh đi bộ đội rồi… mỗi kì giáng sinh em hát “ Đêm thánh vô cùng” sẽ có ai nhìn em để đón em về trong đêm lạnh ? Hiện vò cái lá hắng hắc ném vào đêm khẽ nói :

- Chúa sẽ đền bù mà em . 

Cô gái đi vội lên phía trước. Nhà thờ chỉ có vài dãy nến tiểu. Mặt người nhập nhòe , ngay cả ảnh chúa cũng mờ mờ ảo ảo. Không ai nhìn rõ ai chỉ có tiếng thở của mọi con chiên thì nồng nàn vào nhau, chỉ có nước mắt rưng rưng hòa vào tiếng ca xuyên vào sương lạnh. Tiếng ca của đêm thánh yên bình trong lòng chúa. Nhưng vùng giáo xứ ấy thì không yên lành nữa, bom đạn Mỹ lại rơi vào xứ này rồi.

 Năm ấy Hiện nhập ngũ. Ngày Hiện lên đường, Gái đang bận ôn thi tốt nghiệp cấp 3. Gái nhắn người chị họ ở gần nhà Hiện. Tờ giấy học trò gấp 8 lần nhét trong vỏ bao thuốc lá Trường Sơn viết rằng:

… “Anh ơi chúa bảo rằng :

Tinh tú trên trời, sông núi trên đời 

Với thánh thần mau kết lời

 Cao sao hóa công đã khéo an bài

 Sai con hiến thân để cứu nhân loại”

 Hiện ơi anh là hoá thân đi cứu nhân loại đó anh à. Hẹn ngày về chúng mình xin chúa rủ lòng thương em nắm tay anh đi hầu chúa…”

Thế là Hiện đi.

Hiện luyện tập thao trường miệt mài. Xạ kích Hiện bắn hết bài 1 bài 2 bài 3. Rồi bài chiến thuật đánh xe cơ giới, bài đánh thành phố. Sau kì dã ngoại 15 ngày trên rừng vòng cung Yên Thế trở về,  Hiện nhận được thư nhà. Giữa trận B52 đánh vào Hà Nội, Gái vừa nhập trường đại học đã kịp lên thiên đàng hầu chúa. Đêm mùa đông Bắc Thái, Hiện khóc một mình ngoài bụi chuối trong ca gác gần sáng. Ngày mai Hiện lên đường đi chiến đấu. Vậy là không được về thăm quê trước lúc lên đường. Trong mung lung sương lạnh, Hiện ngước lên thấy khuôn mặt chúa hiền từ, lúc gần lúc xa , lúc hiền lúc dữ. Rồi bỗng chúa biến mất. Chỉ còn lại khuôn mặt Gái đầm đìa máu và tà áo trắng phập phồng trong gió cuốn, Hiện nhớ và tái tê nghe thấy bản thánh ca trong một đêm chuẩn bị vác súng lên đường.

 

****

Trong hành trang của người lính tên Hiện có bức ảnh chúa bé bằng bàn tay. Những đồng đội cùng hành quân có tờ chứng nhận chiến sĩ 5 giỏi. Có chứng nhận đoàn viên 4 tốt. Có người còn được cảm tình đảng. Chỉ duy nhất Hiện là không phải là đoàn viên thanh niên lao động. Hiện buồn lắm. Hiện cứ miên man nghĩ ngợi vì sao chúa không soi sáng giúp Hiện vào đoàn. Hiện kính chúa bao nhiêu thì Hiện yêu nước và căm thù kẻ ngoại bang xâm lược nước mình bấy nhiêu. Hiện cũng bắn 27 điểm và chưa bao giờ bị phê bình điều gì. Nhưng Hiện không phải là cảm tình gì cả. Hiện chỉ có chúa. Chúa của Hiện bé cũng chỉ bằng những tấm giấy chứng nhận khác của đồng đội. Nhưng Hiện như người đứng ngoài mọi sự tiến lên của tiểu đội trung đội đại đội. Không biết tự lúc nào Hiện thấy mình cô đơn. Hiện nghĩ chỉ có chúa mới hiểu mới thương anh. Trong cô đơn Hiện tự an ủi mình. Hiện có chúa. Hiện có linh hồn Gái là đủ. Nỗi cô đơn của Hiện ngọt ngào.

Hành quân trên Trường Sơn,  Hiện mang vác đỡ cho đồng đội bị tụt tạt. Hiện xung phong đi lấy gạo cho những người bị ốm. Lúc giải lao trên đèo Hiện đứng hát vài làn điệu chèo cho anh em nghe cho vui để lấy lại sức. Những ngày đầu Hiện hát chèo. Hát điệu con gà rừng. “Con gà rừng/ con gà rừng/ nó mới đâụ trên nương / nó mới đậu trên nương / Kêu le te”

Lính cười. Hiện cũng cười.

 Hiện hát tiếp : 

“.. Cớ sao mi lại khóc / cớ sao mi lại khóc/ mà để cho lòng không vui / ta không vui..”

Lính ồ lên! Sao lại không vui? Hiện cười bảo, quê tôi họ đánh bẫy gà rừng nhiều lắm. Cứ ở đâu có tiếng gáy gà rừng là họ mang bẫy đến giăng. Gà khóc đấy.

Lính bảo, thôi ngày mai mày hát bài khác vui hơn đi. Mày có bài nào mà hát để bề trên phù hộ cho mình sống qua hòn tên mũi đạn mà về với cha với mẹ không thì mày hát đi nhé. Hiện nhé.

Hôm ấy qua sông Sê Pôn. Máy bay ném bom chặn ngầm vượt suốt cả buổi chiều. Rừng cháy cứ hừng hực. Đơn vị không hành quân được. Đợi đến khuya. Lúc vượt sông thì trăng đã lên. Mặt sông sáng như mặt gương. Hơi nước như bồng lai mà lính thì thở hí hóp. Qua sông đi một thôi dài lính ta gục ngủ trên ba lô khi có lệnh giải lao. Có ai đó cất tiếng.

- Thằng Hiện hát bài gì đi mày ơi.

Sương lành lạnh, trăng đã tàn đêm cũng gần hết. Đoàn quân nhợt nhạt những con mắt ngái ngủ thì thằng Hiện hát. Giời ơi nó hát thánh ca. Nó nhớ cái cô tên Gái đã chết vì bom Mỹ ở Hà Nội. Nó hát nghe êm ái lạnh lùng.

“Đêm thánh vô cùng giây phút tưng bừng canh khuya giáng sinh…nhớ rằng chúa đang đền bù..” Cả trung đội chìm trong sương man mác trắng. Như có bàn tay vỗ về trên mái tóc những người trai ướt đẫm màu đêm. Bỗng có tiếng giận dữ

- Đền bù cái gì ? Ai đền bù ? Không giành được độc lập tự do thì ai sẽ đền bù cho ta đây?

 Mọi người giật mình, tỉnh ngủ. Thì ra đó là chính trị viên. Ông ấy giận dữ đi lại. Nắm lấy vai Hiện. Chúa hả ? Chúa ở ngay trong ngực mình đây này? Rồi ông đập đập mạnh vào ngực người lính trẻ. Cậu phải cố mà phấn đấu vào đoàn thanh niên lao động và chiến đấu thật giỏi nghe chưa?

 Hiện  ngây người.

Dạ vâng.

Chính trị viên bỏ đi rồi Hiện thoáng thấy chúa hiền từ gật đầu. Cố lên con. Cố mà bằng anh bằng em. Con phải là nhân sinh hoàn hảo trong thiên chức phụng sự cộng đồng phụng sự bề trên con à. Chúa ban phước lành cho con.

 

* * *

Một năm sau

Đêm ấy đêm giáng sinh. Đại đội của Hiện tấn công vào chốt địch vừa mới ra lấn chiếm vài ngày. Bọn địch hình như cũng chán nản vì đêm giáng sinh mà cấp trên vẫn bắt đi luồn sâu lấn chiếm. Lúc tiểu đội Hiện bò vào sát tới hầm cảnh giới vẫn nghe thấy địch rì rầm và mùi thuốc lá Ruby thơm phức. Trong tiếng nổ xé trời, lửa bùng lên tiếng la hét và tiếng gọi mẹ gọi cha não nùng. Trời cao nguyên sáng nhóa lên rồi lại ỉm đi, mùi sương mùi cỏ dại và mùi máu.

Hiện nhặt mấy cái dây số lính theo hướng dẫn của anh Lúa. Bỗng Hiện sờ trên ngực một người lính tử trận có cái dây thánh giá bằng bạc nhỏ xíu dính máu . Hiện nắm gọn nó trong tay và trở ra trong đêm. Đêm cao nguyên màu xanh đen, gió cao nguyên ươn ướt ở mí mắt.

Tròn 200 năm sau ngày bài thánh ca “Đêm thánh vô cùng” ra đời, có một người thương binh già ở vùng trung du ngồi nhìn ra bờ sông Thao trong đêm giáng sinh. Ông ngồi đó nhớ những người bạn ông hi sinh vào đêm giáng sinh 1973 trên đường 19 ở phía tây Pleiku. Ông sẽ khóc vào lúc 12 giờ đêm ngày 24/12/2018. Ông nhớ đồng đội và khóc cô Gái. Cô bạn cùng giáo xứ với ông chết trong trận bom B52 ở Hà Nội giáng sinh 1972 . 

Nước mắt người cựu chiến binh nhòa theo tiếng ca  “…Than ôi chúa thương người đến quên mình, ai ham sống trong lạc thú, nhớ rằng chúa đang đền bù..” Trong đêm ông nhìn ra bờ sông Thao. Nước mùa này đang cạn, phía bên sông có tiếng còi tàu trong sương mờ hệt như một đêm ông lên đường ra trận.

 

N.T.L

 

NGUYỄN TRỌNG LUÂN
Bài viết đăng trên Tạp chí Cửa Việt số 298 tháng 07/2019

Mới nhất

Bộ từ điển bỏ lại giữa rừng sâu

4 Giờ trước

Sau hiệp định Pari, 27/1/1973, chiến tranh tạm dừng, đại đội tôi đóng quân giữa bãi cát Lệ Xuyên, huyện

Đi tìm cỏ

4 Giờ trước

Nhiều lúc ngồi thẫn thờ nhìn đàn trâu bò gặm cỏ dọc triền đê chợt giật mình: Cỏ quê

Chị ấy…

4 Giờ trước

Chi hội Nhà văn Việt Nam tại Huế tổ chức một chuyến đi thực tế dài ngày tại Tổng Công

Pa Ling mùa mưa

4 Giờ trước

Tháng 11, dưới cơn mưa rừng tầm tã, chúng tôi tìm về thôn Pa Ling, xã A Vao, huyện Đakrông,

Chiều không tắt nắng

27/03/2024 lúc 16:33

Truyện ngắn của THỦY VI

Tạp chí số cũ
Câu chuyện du lịch
tư tưởng Hồ Chí Minh

Thời tiết

Quảng Trị

Hiện tại

26°

Mưa

30/03

25° - 27°

Mưa

31/03

24° - 26°

Mưa

01/04

23° - 26°

Mưa

Nguồn: Weathers Underground