Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Quảng Trị 01/07/2025 Danh sách tạp chí Hotline: 02333 852 458 Đặt báo Giới thiệu tạp chí

Tìm kiếm trên website chúng tôi

X

Mai nữ hoàng

 

D

ân chơi sinh vật cảnh trong vùng cứ bàn tán xôn xao về gốc mai quý hiếm của lão Sáu Nho ở thôn Bằng Châu thị trấn Đập Đá.

Ngày thường, nhà lão Sáu lúc nào cũng có vài ba vị khách. Họ ngồi nhâm nhi tách trà Gò Loi đặc quánh, thơm phức, vừa tán tụng hết lời về gốc mai quý mà nhất là vào những ngày giáp tết. Lúc này, dân chơi sành điệu từ tứ xứ xe cộ dập dìu đổ xô về nhà lão Nho xem mai nở như đi xem một hiện tượng lạ của thế giới tự nhiên đầy bí ẩn. Tuy mất khá nhiều thời gian và hao tốn tiền trà thuốc dành cho việc tiếp khách nhưng để bù lại, Sáu Nho rất tự hào hãnh diện rằng mình là chủ nhân gốc mai thuộc hạng siêu đẳng, được giới "tao nhân mặc khách” suy tôn lên ngôi nữ hoàng.

Người ta đồn rằng:

Cây mai nhà lão Nho thuộc loại xưa nay hiếm. Hiếm không phải bởi thế cây hoàn hảo, bởi sự phối hợp giữa gốc rễ, chi, nhánh đạt đến trình độ nghệ thuật siêu phàm. Hiếm chẳng phải vì giống mai bền, có nhiều lớp cánh, màu sắc quý phái trang nhã, hoa nở bất chấp thời tiết. Nó quý hiếm ở chỗ: Khi hoa nở vừa đúng độ thì những nhụy hoa dài đen mun bỗng liên kết với nhau giống hệt hình một cô gái khỏa thân đang nhún nhảy trước màn nhung vàng nom sang trọng và tỏa ra mùi hương hăng hắc đầy quyến rũ, mê hoặc, y như mùi hương thanh khiết trinh nguyên toát ra từ da thịt của những cô thiếu nữ đang tuổi dậy thì. Quá trình trổ hoa của cây mai nữ hoàng cũng rất khác lạ. Nó bất chấp khí hậu nóng lạnh, mưa nắng, hanh khô của những ngày giáp xuân, tinh khí của đất trời tích tụ ba trăm sáu lăm ngày trong từng rễ cây, từng chi nhánh vẫn phát tiết ra một bông hoa roi rói đúng vào ngày rằm tháng chạp rồi nở rộ trong đêm giao thừa, tỏa hương ngan ngát. Khoảng cuối tháng giêng hoa tàn rơi rụng. Thân cây trơ trụi khẳng khiu lặng lẽ hấp thụ tinh khí đất trời chuẩn bị cho mùa xuân sau. Quả thật là kỳ hoa dị thảo, là tác phẩm toàn bích toàn mỹ của thượng đế tài hoa ban tặng cho thế giới thực vật đầy bí ẩn.

Nhiều người hỏi gốc gác về chậu mai quý, Sáu Nho trịnh trọng kể câu chuyện đầy tính hoang đường. Câu chuyện mà ông cứ kể đi kể lại đến thuộc lòng như cháo, không bỏ sót một chi tiết nhỏ. Chuyện rằng: Hôm rằm tháng chạp, tôi lên núi Tà Lơn, trước là vào chùa lễ Phật. Sau, xem phong cảnh nổi tiếng miền Tây Nam Bộ về Phật xong và ra khỏi chánh điện thì gặp một ông đạo giàu có lẽ là sư trụ trì, cứ đứng trố mắt nhìn tôi. Tôi chắp tay cung kính vái chào. Ông đạo già cũng chắp tay đáp lại bằng câu: “A Di Đà Phật" được lặp đi lặp lại nhiều lần, nét mặt lộ vẻ ngạc nhiên lắm. Ông đạo còn khẩn thiết mời tôi vào trai phòng dùng trà. Đang khát cháy cổ bỗng được tiếp đón trọng thể như một thượng khách khiến tôi cứ lấy làm lạ về ông đạo già mà tôi chưa từng quen biết. Chiêu xong một ngụm trà qúy ông đạo vừa nhìn tôi vừa gật gù lẩm bẩm như nói với chính ông:

- A Di Đà Phật! Đúng là hậu duệ của một danh tướng nhà Tây Sơn rồi. Câu nói lãng đãng mơ hồ càng làm tôi thêm ngờ vục hệ thần kinh não bộ của ông đạo mắt hom hem:

- Hình như sư phụ đang nhận nhầm người

Ông đạo đặt tách trà xuống, nói giọng chắc nịch:

- Nhầm thế nào được. Ông nhoài người qua mặt chiếc bàn nhỏ, bàn tay xương xẩu của ông nắm chặt lấy tay tôi lắc lắc. Thí chủ người đất Kinh xưa nơi anh em nhà Tây Sơn buổi đầu lập nghiệp.

Tôi ngạc nhiên gật đầu.

- Ở dưới chân thành Hoàng đế?

Câu hỏi đột ngột của ông đạo khiến tôi giật thót mình kinh hãi và nghĩ rằng trước mặt tôi là một cao tăng huệ nhãn xuyên suốt, thông hiệu quá khứ vị lai. Không đợi câu trả lời, ông đạo già hỏi tiếp:

- Chắc thí chủ ngạc nhiên lắm về sự tò mò của ta?

Không những ngạc nhiên mà còn tưởng như đang lạc vào thế giới của những nhà tiên tri.

Ông đạo cười hiền rồi tiếp tục đưa tôi vào huyền thoại:

- Nửa đêm vừa rồi, ta đang ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, bỗng trông thấy một viên quan võ lưng đeo bảo kiếm xăm xăm đi thẳng đến trước mặt. Ta vội đứng lên nghinh tiếp và hỏi: “Tướng quân từ đâu đến? Đến sơn môn có điều chi cần dạy bảo?”. Vị tướng nói ôn tồn; Ta người “đất vua", tướng của nhà Tây Sơn đang trấn giữ thành Hoàng đế. Năm xưa ta phụng mệnh Quang Trung Nguyễn Huệ kéo đại binh vào phương Nam đánh đuổi giặc Xiêm. Trên đường đi, ta có ghé vào chùa nầy lễ Phật và đàm đạo với vị sư tổ. Trước lúc xuống núi, sư tổ có mang ra tặng một chậu mai quý hiếm. Vì đang trên đường ra trận nên ta hẹn ngày đuổi xong giặc sẽ quay lại đón cây mai cùng về. Nhưng khi dẹp xong giặc ta được mật chiếu của Nguyễn Huệ phải khẩn trương đưa đại quân ra Phú Xuân bằng đường biển. Do vậy, ta phải gửi lại chùa chậu mai giao lại cho chủ mới, vị tướng đưa tay ra ngăn lại, bảo: “Ngày mai, người hãy trao lại chậu mai cho hậu duệ của ta”. Ta lại hỏi: "Ngài có thể tả hình dáng đặc điểm hậu duệ của ngài để vật quý không rơi vào tay kẻ xấu”. Nói xong, vị tướng vội vã quay đi. Ta vội chạy theo hỏi thêm danh tánh thì vấp phải ngạch cửa té nhào, giật mình tỉnh dậy. Ôi dào, bây giờ người còn đau ê ẩm - Ông đạo già vừa nói vừa đưa tay ra sau lưng đấm thùm thụp - Ta đợi thí chủ từ sớm. Nay ta thay mặt tổ sư trao lại chậu quý cho thí chủ.

Tôi kêu lên thảng thốt:

- Sư phụ! Sao thầy lại tin vào chuyện mộng mị huyền hoặc?

Ông đạo có vẻ bất bình về câu nói của tôi.

- A Di Đà Phật! Mơ thực rành rành. Sao thí chủ lại bảo hoang đường huyễn hoặc? Ông nâng tách trà lên nhắp một ngụm, tiếp  - Năm xưa, đức sư tổ đời thứ hai chùa này cho lập bia công đức. Trên bia ghi: Đầu xuân năm .. một danh tướng nhà Tây Sơn trên đường đi dẹp giặc Xiêm có ghé lại chùa lễ Phật và cúng dường Tam Bảo... Bia dựng trước cổng. Trong chiến tranh, bia bị ca nông đánh sập. Nay không còn nữa.

Nói xong, ông đạo đứng lên rời khỏi trai phòng. Lúc sau, ông trở lại với chậu mai vàng. Vừa thoáng thấy chậu bon sai, tâm hồn tôi đã mê mẩn. Hơn nửa đời người chơi cây cảnh, từng thăm khắp các sân cây nổi tiếng trong nước, nhưng tôi chưa gặp một chậu mai nào "nghiệt" như chậu mai này. Thực là kỳ hoa dị thảo, thế gian hiếm thấy. Lúc này, tôi rất sợ ông đạo già dở hơi đổi ý.

Tôi vội cảm ơn ông đạo rồi bê chậu bon sai hối hả xuống núi...

Câu chuyện đầy vẻ huyền hoặc hoang đường cũng có người tin, cũng có người gật gù cười mỉm, đố ai biết họ nghĩ gì. Nhưng phần lớn, nghe xong câu chuyện, họ vỗ bụng cười ha hả, bảo lão Sáu Nho phịa chuyện để huyền thoại hóa cây bon sai. Họ biết chắc cụ Cố của ông Sáu chỉ là Cai Lệ trong hàng ngũ nghĩa quân Tây Sơn, không làm nên tướng tá gì. Không cần quan tâm đến thái độ người nghe chuyện, ông Sáu bốc thêm:

- Nếu nói về tuổi tác thì gốc mai nữ hoàng của tôi thuộc hàng tiền bối. Cây tùng long của sư Tâm, gốc huyết mai của giáo Thứ, gốc bồ đề trên 150 tuổi của Tư Lượng tuy thuộc hàng thượng thọ nhưng so với gốc mai Hoàng hậu cũng chỉ đứng vào hàng chút chít. May ra gốc nguyệt quế của Ba Miên là cùng vai vế.

Ba Miên kém tuổi Sáu Nho hơn nửa giáp. Nhưng cùng là dân nghiện cây cảnh nên rất thân nhau. Nhà Ba Miên ở tận bến đò Tràng Thi, cách nhà Sáu Nho trên mười lăm cây số. Do vậy, thi thoảng họ mới có dịp gặp nhau để uống trà Gò Loi, nói chuyên trên trời dưới biển.

Nghe đồn Sáu Nho mới đưa về một gốc mai qúy hiếm. Ba Miên có ra nhà Sáu Nho mấy lần nhưng lần nào cũng thấy nhà có khách khứa chộn rộn nên lặng lẽ rút êm.

Một buổi chiều sau tết, Ba Miên đến nhà Sáu Nho thăm xuân, thấy Sáu Nho đang lụi hụi quét dọn những mẫu tàn thuốc, lá gói nem, vỏ lon bia vất bừa bãi trên sàn nhà. Vừa trông thấy bạn, Sáu Nho vội ném phăng cây chổi vào góc sân, hồ hởi đón bạn vào tiền sảnh pha trà thết đãi. Ba Miên vừa uống trà vừa khoe gốc nguyệt quế của mình. Tuyệt không đả động gì đến chậu mai quý của Sáu Nho đang đặt ngay trước mặt. Buộc lòng Sáu Nho phải tự giới thiệu mai nữ hoàng của mình:

- Ông lạc hậu bỏ mẹ. Ngồi trước nữ hoàng mà chẳng chút rung động. Sáu Nho cho vào chậu mai vàng rực đặt trên cái đôn sú Lái Thiêu màu lam trước mặt -  Đấy, ông xem có xứng danh tuệ nhất thiên hạ không?

Ba Miên vẫn thản nhiên ngồi yên tại chỗ, lơ đãng dương đôi kính dày như đít chai nhìn lướt qua chậu mai một thoáng, phán:

- Cái giống này tôi đã thấy nhiều lần. Hồi lên Củng Sơn công tác, thấy người dân tộc trồng làm hàng rào. Năm kia, lên chơi trên Daklak, gặp người ta bày bán đầy đường.

Nghe Ba Miên nói Sáu Nho giận bầm gan tím ruột. Nhưng mang tiếng là dân chơi sành diệu, ông cố dằn lòng, nhấp trà liên tục. Ba Miên nheo nheo mắt xem lại chậu mai nữ hoàng một lúc nữa rồi đứng lên chỉ vào nửa thân mai, bồi tiếp.

- Theo tôi, anh nên cắt phăng phần trên ném quách. Lấy cái chi nầy nầy làm chủ. Đổi thế trực ra thế hoành rồi cho vào cái ghè sành. Như thế coi bộ có lý hơn.

Biết Ba Miên mỉa mai xiên xỏ, Sáu Nho càng thêm tức khí. Nghĩ mình là dân đất vua mang tiếng hào hoa thanh lịch Sáu Nho cố dằn lòng vỗ đùi cười ha hả.

Thằng út nhà tôi cũng nghĩ thế. Hồi mới đưa chậu mai về, nó bảo thấy người ta bày bán ngập chợ hoa. Cái thằng bị chứng thong manh nên trông gà hóa cuốc. Nó còn bảo tôi chuyển gốc mai sang chậu xi măng có chạm hình rồng.

- Hậu sinh khả úy mà anh Sáu. Lớp trẻ bây giờ thông minh sáng dạ lắm, bù lại một số người già bảo thủ lạc hậu bỏ mẹ. Cháu nó nói có khi đúng đấy. Lúc nào chơi chán ông nhượng lại cho tôi. Sân cây nhà tôi còn thiếu vài gốc mai.

Sáu Nho nhếch mép cười mỉa.

- Ấy chết! Mai nữ hoàng của tôi quen sống chỗ tao nhã, sạch sẽ thoáng mát. Đúng hơn là ông nên nhường gốc nguyệt quế cho tôi, tôi sẽ phong vương. Giá cả sòng phẳng, trả vàng bốn con chín.

Ba Miên xua tay:

- Đâu được! Gốc nguyệt quế xuất thân từ gia đình vương tướng, của một danh tướng nhà Tây Sơn đấy. Trước ngày thành Quy Nhơn thất thủ bởi quân nhà Nguyễn, vị tướng đó gọi người thư lại già thân tính đến cho nhiều vàng bạc, bảo về quê sinh sống. Quan thư lại khóc và không nhận bất cứ thứ gì chỉ xin mỗi một cây nguyệt quế mang về làm kỷ niệm. Gốc nguyệt quế ấy không hiểu vì lý do nào lại đến tay ông Đốc rồi sang tay cụ giáo Thứ, cuối cùng về tôi âu cũng là cái duyên, của quý biết chọn chủ. Cái thế trực và chi nhánh gốc rễ, hương hoa của gốc nguyệt quế đều toát lên tính thẳng ngay, thâm trầm, sâu sắc mà phóng khoáng hào hoa. Sợ không hợp với tính anh.

Bị Ba Miên chơi một đòn nữa đau điếng, Sáu Nho tức khí đứng lên định ném tách trà tiễn khách thì ngay lúc ấy, có tiếng xe máy nổ giòn, bà Sáu đi thăm xuân về. Ba Miên đứng lên nói giáo lá vài câu chúc tết rồi lặng lẽ rút lui.

Rời khỏi nhà Sáu Nho, Ba Miên bước chân liêu xiêu, đầu óc lãng đãng. Không phải ông say trà đậm, cũng không phải say thuốc lá nặng đô mà say gốc mai nữ hoàng. Một kỳ hoa dị thảo, hiếm thấy trên đời lại lọt vào lão Sáu Nho keo kiệt bủn xỉn, khác nào một cô gái trẻ trung xinh đẹp rơi vào tay lão trọc phú! Hoài của! Ba Miên cứ chắc lưỡi than dài...

Về đến nhà, Ba Miên mất ăn mất ngủ, lúc nào cũng tơ tưởng đến những nàng vũ nữ Châu Phi bé xíu đang nhún nhảy trước tấm màn nhung vàng hóm sang trọng.

Một hôm, Ba Miên cho người gọi thằng cu Lắc đến để ông nhờ chuyện. Cu Lắc sớm mồ côi cha. Mẹ theo người khác. Nó phải tự kiếm sống bằng nghề bán báo. Hồi mới vào nghề, cu Lắc không biết đọc. Khách bảo đưa tờ Nhân dân, nó lại đưa tờ Lao động. Hỏi Lao động nó lại đưa Tin Tức. Do vậy mà cu Lắc thường bị khách hàng rầy la. Tức mình, cu Lắc sang nhà Ba Miên thọ giáo chữ quốc ngữ. Ban ngày bán báo. Tối, học chữ. Vốn thông minh nhanh trí, lại quyết tâm học tập nên chưa đầy bốn tháng, cu Lắc không những đọc được báo mà còn viết được thơ cho con bồ bán cóc ổi tận trên thị trấn. Mang ơn Ba Miên dạy mình biết chữ nên ông nhờ gì nó cũng sẵn lòng.

- Chào sư phụ?

Ba Miên đang ngồi tư tưởng đến mai nữ hoàng thì cu Lắc đến. Ông ngoắc ngoắc nó vào, bảo:

- Vô uống trà đã. Lắc!

Cu Lắc chưa kịp ngồi. Ba Miên cứ hấp háy nhìn chiếc áo ngoài nó đang mặc, hỏi:

- Áo phóng viên! Chú em mới "chôm” đấy hử?

- Đâu có. Hôm kỷ niệm ngày nhà báo, một anh phóng viên tặng em đấy.

- Chú em bán báo mà mặc áo phóng viên làm gì?

Cu Lắc cãi lại:

- Bán báo mặc áo phóng viên còn được. Em thấy có mấy ông chuyên chạy

mánh cũng mắc áo phóng viên.

- Họ học làm sang đấy. Rồi như một ông đồ thất cơ lỡ vận - Đấy là ta nhắc vậy thôi. Ở đời phải sống cho trung thục, trái tim trong sáng. Đừng để ai xúc phạm đến mình là được.

- Sư phụ gọi em đến có bấy nhiêu thôi sao?

Ba Miên châm trà cho cu Lắc, bảo:

- Uống trà đi đã.

Đợi cu Lắc uống xong tách trà nóng. Ba Miên bảo:

- Chú em mang chậu nguyệt quế theo ta sang nhà Sáu Nho ngoài Đập Đá.

Chú em biết Sáu cây cảnh chứ?

Lắc suy nghĩ giây lát, bảo:

- Có phải ông ấy dưới chân thành Hoàng đế, nhà lúc nào cũng kín cổng cao tường. Nghe nó có gốc mai gì đó quý lắm?

- Ờ, ờ, đúng đấy. Chính Sáu Nho đấy.

Cu Lắc lầm bầm:

- Ông ấy giàu mà keo bỏ mẹ. Hôm trưóc, có phái đoàn đến nhà ông quyên

tiền ủng hộ đồng bào bão lụt, ông đưa mươi ngàn bắt phải thối lại năm ngàn.

- Ông ấy có tính đa nghi như Tào Tháo. Sợ đồng tiền cứu trợ của ông không đến dược tận tay nạn nhân.

- Có lần, ông bảo em đưa tờ báo. Ông cầm đọc một lúc lâu rồi trả lại. Hỏi sao không mua. Ông bảo đọc rồi còn mua làm gì.

Ba Miên cười:

- Ông thực hành tính tiết kiệm đấy!

Thầy trò Ba Miên đến nhà Sáu Nho vừa lúc ông ta đang dắt xe ra cổng. Thấy Ba Miên mang cây nguyệt quế đến Sáu Nho mừng thầm trong bụng. Ông vồn vã đưa khách vào tiền sảnh pha trà thết đãi.

- Đã đến lúc cần bán rồi phải không? Biết mà! Dứt giá bao nhiêu?

Ba Miên nói cứng.

- Chỉ chịu đổi ngang cây nữ hoàng.

Sáu Nho thất vọng:

- Gà sao sánh với phụng?

Ba Miên quay sang nói với cu Lắc:

Chú em nhìn thật kỹ gốc mai kia kìa. Trong cái chậu sứ màu lam đó. Có hơn gì cây nguyệt quế này không?

Sáu Nho xửng cồ:

- Nó là thằng bán báo. Biết gì cây cảnh! Thôi, ông mang của quý về đi. Rách việc.

Về nhà, không biết Ba Miên nói gì đó với cu Lắc. Lúc đầu, mặt nó lộ vẻ đăm chiêu lắm. Sau, nó gật gật bảo:

- Ai thì em không dám, nhưng với lão Sáu Nho khinh người, em sẽ tái xuất giang hồ cho ông một trận. Sư phụ yên chí cu Lắc đã hứa là chắc như bắp.

Đâu khoảng hai tháng sau, dân chơi cây cảnh trong vùng bỗng bàn tán xôn xao về cây mai nữ hoàng Sáu Nho bị mất cắp. Kẻ bảo đáng đời, người thì tỏ ra luyến tiếc và thận trọng hơn trong việc bảo vệ sân cây cảnh của mình.

Riêng Sáu Nho như người mất hồn, suốt ngày lãng đãng. Mấy tháng sau mới hồi phục.

Cũng trong năm đó vào khoảng nửa tháng chạp ta, dân chơi mai sành điệu lại một lần nữa bàn tán về việc Ba Miên vừa tậu về gốc mai nữ hoàng. Lúc đầu ai cũng bảo là của Sáu Nho. Nhưng đến nhìn tận mắt thì không phải. Mai của Sáu Nho ở thế trục, bộ rễ dày. Còn mai của Ba Miên ở thế hoành, tượng trưng cho sự mềm mại, uyển chuyển phóng khoáng của người nghệ sỹ. Bộ rễ thưa xoài ta, trông rất vững chãi.

Dân chơi mai tứ xứ lại có dịp đổ về nhà Ba Miên xem hoa mai nở. Nhà lúc nào cũng có người. Họ vừa uống trà, hút thuốc vặt vừa tán chuyện rôm rả. Ba Miên rất tự hào được làm chủ gốc mai hiếm, độc nhất vô nhị. Riêng chị Ba Miên thì tỏ ra bực tức, khó chịu.

Chị Ba Miên vốn là người đàn bà đảm đang, chịu thương chịu khó. Từ ngày anh Ba bỏ dạy, anh đâm ra buồn, chán rồi lao vào cái thú chơi cây cảnh, phó thác việc nhà của vườn tược cho chị Ba. Suốt ngày, hết đánh vật với nửa sào vườn chị lại tất tật với việc chợ búa, cơm nước... Mọi chi phí trong gia đình đều do chị xoay sở, lo liệu. Thi thoảng còn phải móc hầu bao chi cho anh mua cây cảnh. Chị rất chịu chồng và hết sức thông cảm anh đang trong tình trạng thất nghiệp. Tính chị Ba Miên là thế. Nhưng đến lúc chị giận lên thì khác nào sư tử Châu Phi. Lúc ấy chị coi trời đất bằng vung, những từ ngữ tục tĩu, thô thiển mà chị đã góp nhặt được hết sức phong phú cứ tuôn ra xối xả, khiến anh Ba cũng phải tối tăm mặt mũi.

Những ngày giáp tết, hàng xóm ai cũng lo tranh thủ mua sắm, dọn dẹp nhà cửa để chuẩn bị đón xuân. Riêng nhà chị vẫn cứ bừa bộn, xộc xệch. Sàn nhà lúc nào cũng đầy tro tàn thuốc lá, loang lổ váng trà. Lại còn ồn ào náo nhiệt như cái chợ xổm. Ban ngày, tất bật việc vườn tược, chợ búa, cơm nước. Tối, chị còn phải quét dọn, lau sàn nhà. Có hôm đến tận khuya. Còn Ba Miên cứ thản nhiên với cây cảnh, đàn đúm bạn bè. Chị Ba bực lắm, nhưng chưa có dịp nổ ra.

Khoảng xế chiều ba mươi tết, bán xong gánh rau heo ngoài chợ xổm, chị Ba tất tả về nhà. Vừa đến cổng ngõ, chị đã nghe có mùi khen khét từ trong nhà. Ném vội đôi quang vào góc sân, chị chạy tọt vào nhà, thảng thốt đứng nhìn chảo rim gừng cháy đen. Còn anh Ba đang chăm chú tỉa tót gốc mai quý, chị hét toáng lên:

- Tiêu mẹ nó chảo gừng rồi! Trước khi đi, tui đã dặn phải canh nhỏ lửa và

đảo gừng thường xuyên. Vậy mà vục mặt vào cái xó nào. Ôi trời, chồng với con!

Ba Miên giương đôi mắt kính nhìn vợ phân bua:

Anh mới vừa đảo xong mà.

Câu nói của Ba Miên không khác nào rưới dầu vào lửa. Chị Ba vội sấn tới trước mặt chồng đứng xoải chân một tay chống nạnh, tay kia xỉa xỉa về phía trước, mồm sa sả:

- Đảo mà không hãm lửa? Sao không đốt mẹ nó cái nhà này luôn rồi ra chuồng heo ở, hốt rác vào mà ăn. Tết nhứt đến nơi rồi mà nhà cửa rối tinh lên như ổ chuột, bẩn còn hơn chuồng heo. Cái thứ đàn ông bất lực, vô tích sự. Suốt ngày hết tụ năm tụm ba lại cắm mặt vào mấy cái chậu... cây chẳng nghĩ gì chuyện nhà cửa làm ăn. Chỉ biết bám vào váy vợ. Này nhé từ rày về sau đừng hòng bà thí cho một xu. Tếch mẹ nó đi cho khuất mắt cho khỏe cái “L” nầy nầy.

Mặc cho vợ vừa vỗ phành phạch, vừa sa sả mắng, anh Ba đứng lên bê chậu mai quý định đem ra sân đặt lại chỗ cũ thì chị Ba bỗng lao tới như con hổ cái, giằng lấy chậu mai từ trên tay chồng một cách gọn hơ rồi ném ra sân đánh “cạch”.

Ngôi vị nữ hoàng phút chốc bị chị bán rau cải hạ bệ. Ba Miên giận bầm gan tím ruột nhưng phải ngậm miệng ăn thua. Anh nghĩ, tết nhứt đã đến, rầy rà to chuyện hàng xóm biết được họ chê cười. Hơn nữa. chị Ba là dân An Thái, một làng võ nổi tiếng đất Kinh xưa. "Roi Thuận Truyền, quyền An Thái” mà. Không khéo nhẹ nhất cũng bị lỗ mũi ăn trầu.

Nhớ lại chuyện cách đây gần mười năm. Hồi ấy, anh và chị đã ăn hỏi, chỉ còn chờ ngày tổ chức đám cưới. Một hôm, anh Ba đến thăm ông già vợ, nhằm lúc ông đang ngủ trưa trong buồng. Chỉ còn một mình chị Ba ngoài nhà ngang. Lúc chị Ba nhón gót với tay lên đầu tủ lấy vật gì đó, vạt áo bà ba của chị xách hỏng để lộ cái eo trắng nõn nà, gợi cảm. Tưởng bở, anh Ba sấn tới ôm chị định hôn một cái. Nhanh như chớp, cổ tay anh bị nắm chặt, chị Ba xoay người một vòng rồi giật mạnh, anh Ba ngã đổ xuống sàn nhà đánh “huỵch”. Nghe có tiếng động, ông bố vợ thức giấc bước ra, thấy chàng rể đang nằm chổng vó lên trời. Ông bố cười tủm tỉm, nhắc: “Sàn nhà em nó mới lau còn ướt. Con đi lại phải cẩn thận, kẻo trượt ngã”.

Chuyện nhớ đời. Mỗi lần chị Ba nổi giận là anh phải dè chừng.

Rồi mặc cho chị Ba vỗ đùi vỗ vế, xuống ngón lên tay, anh Ba hầm hầm xốc áo ra đi. Rời khỏi nhà, anh bỗng thấy buồn. Cái số của anh sao cứ chông chênh lận đận. Hơn nửa đời người mà chẳng làm nên hồ cháo giúp đỡ vợ con lại thêm dài lưng tốn vải. Bạn bè ai cũng ăn nên làm ra. Còn anh, làm gì cũng bị thua lỗ. Ba Miên lấy sự chơi cây cảnh để giải tỏa nỗi niềm chứ đâu như lão Sáu Nho vừa làm thầu khoán, vừa buôn cây cảnh. Nào ngờ việc chơi cây cảnh cũng rất nhiêu khê phiền nhiễu. Anh cứ đi, đi mãi. Những bước chân của anh cứ liêu xiêu lảo đảo như chính cuộc đời anh. Rồi anh bỗng thấy mình đang lạc giữa khu chợ hoa muôn màu muôn sắc giữa buổi chiều cuối năm. Lại một mùa xuân nữa đến. Lòng anh sao thấy trống vắng mênh mông quá. Anh thấy mắt mình cay sè.

- Chào sư phụ. Mời sư phụ vào chỗ em uống nước đã.

Ba Miên quay lại chỗ có tiếng gọi. Tưởng ai, hóa ra là thằng cu Lắc. Nó đang đứng trong một giàn hàng cây cảnh nhìn ra cười rạng rỡ. Đang buồn bỗng có người để tâm sự. Ba Miên bước vào gian hàng của cu Lắc. Bỗng anh đứng khựng lại, bàng hoàng thảng thốt. Trước mặt anh vô số những chậu mai, giống mai mà anh và dân chơi sành điệu tôn lên ngôi nữ hoàng.

- Cu Lắc lên tiếng:

- Tết này em chuyển sang bán cây cảnh để thử thời vận. Cái giống mai mà sư phụ tôn lên hạng "đệ nhất thiên hạ" là của ông anh họ từ trong Nam chở ra nhờ em bán hộ. Sư phụ thích chậu nào cứ bê về chơi. Em biếu.

Ba Miên thở dài, lắc đầu rồi lộn về hướng cũ. Hình ảnh mai nữ hoàng biến vụt khỏi đầu anh. Anh nghĩ hóa ra trên cõi đời nầy chẳng có thứ đếch nào đáng gọi là quý hiếm, ngay cả cái thằng người. Cái thằng người như ta chẳng hạn.

T.Q.L

Trần Quốc Lộc
Bài viết đăng trên Tạp chí Cửa Việt số 76 tháng 01/2001

Mới nhất

Tạp chí Cửa Việt - 35 năm một chặng đường

28/06/2025 lúc 16:18

Ngày 28/5/2025, Tạp chí Cửa Việt tổ chức lễ kỷ niệm 35 năm tạp chí ra số đầu tiên và gặp mặt cộng tác viên năm 2025. Tại buổi lễ, Phó Tổng biên tập phụ trách Hồ Thanh Thọ đã có bài phát biểu khai mạc...

Vùng trời hoa sim

26/06/2025 lúc 23:29

Những triền sim tím đồi xaBềnh bồng nâng gót mùa qua lặng thầm

Hương xưa; Nắng sớm

26/06/2025 lúc 23:27

Hương xưa… Ta về tìm lại hương xưa

Giấc mơ đồng bằng; Về xanh trong gió thơm

26/06/2025 lúc 23:24

Giấc mơ đồng bằng Gọi em đêm qua tôi mơ

Ngủ giữa gió sông quê

26/06/2025 lúc 23:22

Hôm ấy gió sông thổi về lồng lộng. Lửa nương theo bàn tay của gió vồ lấy mái bếp, tỏa ngọn nghi ngút trên đống củi khô, tràn qua ô cửa vương tơ nhện và bụi mờ.

Tạp chí số cũ
Câu chuyện du lịch
tư tưởng Hồ Chí Minh

Thời tiết

Quảng Trị

Hiện tại

26°

Mưa

02/07

25° - 27°

Mưa

03/07

24° - 26°

Mưa

04/07

23° - 26°

Mưa

Nguồn: Weathers Underground