Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Quảng Trị 03/05/2024 Danh sách tạp chí Hotline: 02333 852 458 Đặt báo Giới thiệu tạp chí

Tìm kiếm trên website chúng tôi

X

Mảnh trăng cuối mùa

TCCV Online - Bữa chồng cầu hôn Nhí cũng là một đêm trăng đẹp. Vén lớp màn trời tím nhạt trăng chầm chậm đi lên, đưa cái mặt tròn đầy màu cam lưng lửng thả nổi ngang đầu hai đứa. Biển óng ánh sóng vàng ve vuốt nhau trải vào bờ từng mảng, từng mảng mỏng, cong mềm như dải lụa. Gió ung dung rải hộ những dòng trắng mát rượi xuống cát, xuống mặt bàn, xuống cả cái ly thủy tinh thân lồi lõm những hoa văn tròn tròn xếp sít nhau hệt vảy cá mà Nhí cầm trên tay.

Nhí đang giơ cái ly lên ngang mắt, lom lom dòm trăng gãy khúc qua lớp thủy tinh lởm chởm vảy cá, thì câu nói chồng rơi ra rớt đánh bịch cùng cái ly sóng sánh nước xuống mặt cát dày cộp, lổm ngổm những vỏ sò. 

Nhí trân trân ngó chồng (mà đúng ra lúc đó còn chưa phải là chồng), ngó cái gương mặt trắng trẻo, rũ rũ trước trán mấy món tóc đen mướt rượt. Tự nhiên muốn tát lên gò má ửng màu bia đó một cái thật ra trò. 

Nhí tưởng chồng mượn hơi men đem Nhí ra đùa. 

Phải như hồi chưa có cái buổi trưa hầm hập nắng đó, chắc giờ nghe mấy lời chồng gọn lỏn: “Nhí lấy tôi đi” như vừa rồi, Nhí đã lâng lâng bay bổng lên chín tầng mây. 

Nhí vốn thích chồng nhiều lắm kia mà. Thích đâu từ cái thời xa lăng lắc, lúc chồng còn mang bộ mặt non choẹt, lấm tấm tàn nhang lớ quớ ngoài hiệu uốn tóc của Nhí, rụt rè: “Ở đây nhận học nghề hông mấy chị?”. 

Phải công nhận chồng Nhí có tài. Chưa đầy ba tháng, chồng đã cầm kéo đứng thay được cho Nhí những khi Nhí có việc chạy lăng quăng đâu đó. Sáu tháng, lắm khách đến tiệm chỉ hỏi “Cái anh trắng trắng, cắt tóc nhanh mà đẹp đâu rồi?”. Lại toàn là khách nữ sinh, mặt đẹp, trẻ măng, miệng tíu ta tíu tít “anh ơi, anh à” nghe phát bực.

Nhí bực vì Nhí lỡ thương chồng mất rồi. Thương cái tính thích mày mò, chịu khó nghĩ ra hết kiểu tóc này sang kiểu tóc khác. Thương cái cười cười hiền lành mỗi khi gặp phải bà khách nào khó chịu, vặn vẹo hay nói này nói nọ. Thương cả cái nết hay lo, hay quan tâm Nhí như kiểu với một nhỏ em gái đỏng đảnh thất thường hơn với một bà chị hơn chồng gần bốn tuổi. 

Thương vì những khi bên chồng, Nhí như thấy chính mình. 

Từ ngày chồng xuất hiện Nhí không còn phải một mình giong xe mười lăm phút mỗi tối sáng trăng xuống biển.

Chồng cũng như Nhí, ưa lắm cảm giác mát dịu ngọt ngào của những đêm trăng.

Nhí hay ngồi trên ghế xi măng cao, phân đôi thảm cát vàng mướt rượt trăng với con đường tráng nhựa phẳng lỳ, nhìn ra biển. Hóng trăng, hóng cả về những ngày thơ bé, khi mẹ Nhí còn sống, khi hai mẹ con Nhí còn chưa bỏ cái làng nho nhỏ Nhí sinh ra. Ngày ấy, mỗi đêm trăng sáng, Nhí lén theo nhìn mẹ gội đầu bên con sông nhỏ sau nhà. Cả nước, cả trăng chảy trên suối tóc đen nhánh của mẹ thành dòng lấp lánh. Đó là hình ảnh đẹp nhất của mẹ mà Nhí còn giữ được, hình ảnh cứu vớt những đắng đót, cay nghiệt trên cửa miệng người đời vì một tiếng con hoang.

Chồng nói chồng cũng là một đứa trẻ không cha. Mẹ chồng cả năm tạt về một đôi lần, nựng nịu hôn hít con dăm ba phút rồi xách giỏ tất tả ra đi. 

“Để tụi nhỏ ở nhà một mình không yên tâm, đâu đứa nào biết nấu nướng gì”. Chồng nghe mẹ nói, nước mắt tủi thân tứa ra, trốn sau vườn xé tan nát mấy tờ tiền nhàu nhĩ mẹ vừa nhét vội vào túi áo. 

Nhí ngồi nghe chồng kể chuyện, khóc ướt hết cuộn khăn giấy lau miệng trong cái quán nhậu hải sản ven biển mà hai đứa tình cờ phát hiện bữa nổi hứng xách dép đi dạo từ đầu đến cuối bãi. 

Chồng nói, ngoại là người thân duy nhất trên đời. 

Nhí theo chồng về quê thăm hai ba lượt mà ngoại nhớ miết, lâu lâu gọi lên, hai bà cháu tâm tình lâu lắc để khách ngồi chờ sắp lớp trong tiệm. 

Ngoại kêu ngoại thích Nhí, một tối ngồi hóng mát bên hàng hiên còn khen Nhí nhỏ nhỏ con mà giỏi, làm cái gì cũng mau mắn, ai lấy được Nhí chắc có phước ba đời. Ngoại khen Nhí mà cứ hấp háy mắt ngó chồng.

Phải ngoại biết chuyện chồng nói với Nhí vào cái buổi trưa gắt nắng ấy, chắc ngoại không nhìn chồng đầy mong mỏi như thế. 

Nhí thì vẫn nhớ mồn một, nhớ như bị đóng đinh vào ký ức câu nói chồng ngập ngừng: “Xin lỗi Nhí… Tôi… không thích được đứa con gái nào đâu. Nhí đừng thương tôi chi cho khổ!”. 

Nhí nhớ, nên lúc chồng đăm đăm nhìn vào mắt Nhí rồi buông nhẹ hẫng: 

“Nhí lấy tôi đi”, Nhí sửng sốt tưởng mình đang nghe một câu chuyện đùa.

Mà đúng ra Nhí nên xem đó là một câu chuyện đùa. 

“Ngoại bệnh hôm giờ rồi Nhí à. Cũng không hiểu sao tôi lo quá, cứ thấy cái dáng nằm co quắp còng queo của ngoại trên giường, nghe ngoại thở nặng nhọc là thấy mình có tội. Lỡ ngoại có mệnh hệ nào thì tôi làm sao đây Nhí? Ngoại thương tôi, chăm bẵm lo từng chút một cho tôi từ hồi nhỏ xíu đến bây giờ. Vậy mà đến cả cái điều mong mỏi đơn giản vì chính hạnh phúc của tôi, tôi cũng không làm được cho ngoại. Giờ ngoại bệnh rồi, bệnh mà cứ nắm tay tôi thều thào: mày cưới vợ đi con, biết ngoại còn được mấy tháng mấy ngày… Tôi không chịu được Nhí ơi. Nhí là người hiểu tôi nhất mà đúng không? Tôi biết làm vậy là thiệt cho Nhí, lỡ duyên Nhí, nhưng giờ quả thật tôi không biết làm cách nào. Cũng không biết bao lâu… Nhưng sau này lỡ thương ai thì Nhí cứ nói tôi, nếu cần tôi thế Nhí đi nói hết cho người ta hiểu. Nhí giúp tôi, nên vợ chồng cùng danh nghĩa vậy thôi, thiệt tôi đâu dám ràng buộc gì…”

Chồng còn nói nữa, nói nữa, lời xô lời, liên tục vội vã như chỉ cần ngừng lại một chút thôi câu nói sẽ nghẹn ngang cổ họng. 

Nhí nghe lời chồng lẫn lộn trong tiếng gió, trong tiếng biển ầm oạp xôn xao. Trong mắt chồng, trăng đổ đọng đầy tràn lấp lánh. Như bị hút vào dòng trăng rực rỡ ấy. Nhí gật đầu.

 

II. Đêm đầu tiên làm vợ của Nhí cũng là một đêm trăng sáng.

Chiếc giường cưới kê trong nhà ngoại ngay dưới một khung cửa sổ mở thưa thớt vài chấn song gỗ tròn. Trăng rờ rỡ tràn trụa trên tấm ra nệm mỏng Nhí nằm, tràn trụa trên tấm áo vụt trở nên chật cứng. Trăng dát màu ngà lên mắt, lên môi Nhí, trăng ve vuốt cái cổ lon thon, trăng riết lấy bầu ngực tròn bỗng dưng bỏng rẫy sau làn áo mỏng. Cả người Nhí căng lên, như trương ứ lồ lồ dưới dòng trăng ướt sượt. 

Nhí loay hoay chật vật dưới ánh trăng. Khuôn ngực chồng, bắp tay chồng sát rạt bên gối, quấn lấy Nhí, thổi bùng lên trong Nhí một khát khao ma mị không kiềm được.

Hơi thở Nhí đang dồn lên, hổn hển gấp gáp trên khuôn mặt chồng thình lình ngừng sững lại. Ngay giữa ngực trái Nhí nhói lên đau thắt trong cơn ngạt thở đột ngột đến. Nhí vùng dậy, mắt long rần rật dòng trăng nhìn thẳng mặt chồng. Gương mặt bệch bạc màu sáp trắng trong trăng, những đường góc cạnh ở cằm, khoảng gồ lên mạnh mẽ ở sống mũi, tất thảy đều mờ nhạt. Vẫn lặng phắt như một pho tượng ngay đơ trên mặt nệm mướt rượt, nhưng từ hai bên khóe đôi mắt nhắm nghiền đã tắt hẳn ánh trăng của chồng ri rỉ kéo vệt dài hai dòng nước sáng lên trong vắt.

Chồng khóc. Nhí sượng trân ngồi nhìn chồng. Bỗng muốn òa lên, nức nở lên mà khóc theo chồng. Nhưng không thể. Nước mắt chừng vón cục sâu trong đâu đó rồi. Nên Nhí cứ ngồi đấy, trơ đôi mắt ráo hoảnh khô rốc ngó chồng. Trăng nhỏ giọt loang đầy tấm lưng con gái. Còn bẽ bàng trong lòng Nhí cũng ứ tràn, giọt rỉ giọt đóng vảy mốc meo trên mặt nệm trắng nguyên.

 

III

Chồng ra nghề, tên hai đứa lồng vào nhau trên tấm bảng hiệu nhấp nháy đầu cái tiệm hai tầng sáng nhoáng kính mới xây. 

Bà ngoại ngày một khỏe, xách giỏ lên thăm, móm mém cười tươi rói: “Cơ ngơi vầy cũng được rồi, giờ hai đứa lo kiếm cho ngoại đứa cháu.” Nhí nhìn chồng, chồng ngó cái bóng đèn sáng trưng trên trần nhà không chớp. 

Hai năm rồi, có những chuyện giả đò Nhí đã xem là thật.

Hai năm rồi, Nhí không một cuộc hẹn hò, không một ánh mắt liếc ngang trên khuôn mặt người đàn ông nào. Và hai năm rồi, Nhí vẫn chưa là đàn bà trên chiếc giường cưới vừa bong một mảng sơn.

 “Lỡ vầy rồi hay chồng cho tôi một đứa con không được sao?” - Không biết bao nhiêu lần rồi Nhí gần như van xin chồng. 

Cũng không biết bao nhiêu lần rồi chồng tránh nhìn Nhí, giọng run run mà dứt dạc: “Không được, làm vậy là tôi ác, tôi hại Nhí mất…”. 

Giấu đôi mắt bắt đầu hoe hoe đỏ, Nhí bỏ ra tiệm, nghe mấy đứa nhân viên xì xào chuyện con gái bà khách quen đi sinh nhật bị mấy thằng bỏ thuốc giờ to bụng. Chợt lởn vởn trong đầu ý nghĩ mắc cười hay bữa nào cũng bắt chước bọn lõi con, đi mua thuốc bỏ chồng ngủ mê mệt rồi muốn gì thì muốn cho rồi. 

Bạn bè trong nghề hai đứa thiếu gì những người như chồng, thiếu gì những người vẫn sống tốt được cả hai cuộc đời. Sao chồng không thể? Nhí đâu cần chồng yêu Nhí, chỉ cần chồng để Nhí sinh với chồng một đứa con, như vậy với Nhí cũng đủ rồi. Tình yêu của Nhí, hai năm của Nhí, cũng coi như được đền đáp rồi. Thế thôi mà sao chồng không chịu hiểu. 

Lần khần, vướng víu, rốt cuộc cũng ngày chồng đưa tay bứt phựt sợi dây dùng dằng không biết khi nào xuất hiện giữa hai người.

Bữa đó trời trong vắt, vầng trăng treo lơ lửng đầu đêm. Nhí choàng dậy, quờ tay sang chỗ chồng chạm phải một mảnh giấy gấp tư. 

Dày đặc trong lá thư chồng để lại là những dòng xin lỗi và cậy nhờ Nhí ở bên bà ngoại một thời gian. Chồng không thể nào tiếp tục gạt ngoại thêm được nữa, không thể nào ngày ngày đối diện Nhí mà không đem lại hạnh phúc gì cho Nhí thêm được nữa. Chồng phải đi thôi. Nhí cứ đem thư chồng để lại đọc cho ngoại nghe. Sự thật dù có cay đắng, khó chấp nhận đến cỡ nào vẫn còn hơn sống nặng nhọc, mệt mỏi trong một lời nói dối. Chồng nói hối hận lớn nhất đời chồng là ngày đó ích kỷ chỉ nghĩ đến mình, nên kéo Nhí theo chồng chịu khổ. 

Nhí cầm lá thư mỏng lét trên tay vẫn nghĩ chắc là chồng gạt mình chơi thế thôi. Còn ngoại, còn cửa tiệm mới xây, còn hai năm chung đũa chung giường. Chồng nói đi là đi phát một được sao.

Sáng, lập cập chạy xe qua chỗ phòng trà tuần trước Nhí và chồng nhận trang điểm, làm tóc cho mấy ca sĩ từ thành phố về. Ông chủ còn quần đùi, áo ba lỗ, ngáp sái quai hàm uể oải nhìn Nhí bằng cặp mắt hít rịt: “Họ hết sô về thành phố rồi. Thấy chồng em đi chung xe với thằng hát nhạc mùi tối qua mà, chưa về nữa hả?”. 

Cái xe nặng trịch lạng qua một bên, Nhí té lăn kềnh trên vỉa hè, về tiệm với cái chân cà nhắc, bầm một lởm xanh lét.

Nhí chong đèn sáng choang ngồi lỳ trong tiệm dù đứa nhân viên cuối cùng đã chào về đâu từ hai ba tiếng trước. Tự nhiên không dám bước chân vào nhà, cách sau mấy bước chân mà sao thế giới đằng sau bức vách kia mênh mông quá, quạnh vắng quá. Nếu là mọi ngày, giờ này đã nghe vẳng ra lạch cạch tiếng băm chặt xào nấu, cả tiếng chén đũa khua quyện lẫn trong mùi thức ăn thơm nức mũi, rồi tiếng nước chảy, tiếng bọt xà bông thơm trôi trên làn da ướm bụi một ngày. Dăm phút nữa là tiếng ti vi rỉ rả và ngày khép lại trong âm thanh đều đều của giấc ngủ nhẹ nhàng trôi đến. 

Ngày hôm qua thôi, đó còn là tổ ấm yêu thương của Nhí. Ngày hôm qua thôi, còn có một người để Nhí âu yếm gọi: chồng à.

Nhí giong xe ra đường khi trăng đã treo nửa mành chênh chếch trên chóp cái tháp thu phát tín hiệu của bưu điện trung tâm thành phố. 

Giờ này chắc ngoại đã ngủ say. Chắc ngoại sẽ không phiền nếu như Nhí gõ lên cánh cửa gỗ sứt sẹo, đổ rạp vào lòng ngoại mà khóc. Ngoại ơi, kiếp này biết con còn yêu được người nào. 

Siết chặt tay ga, Nhí tăng tốc. Xe lướt nhanh trên con đường đêm lặng ngắt. Sau lưng Nhí, mảnh trăng cuối mùa vẫn chênh chếch, mỏng manh. 

 

N.T.K.H

Nguồn: Báo Người Hà Nội

http://nguoihanoi.com.vn/manh-trang-cuoi-mua_235039.html

Nguyễn Thị Kim Hòa
Bài viết đăng trên Tạp chí Cửa Việt số 279 tháng 12/2017

Mới nhất

Hòn ngọc Bali giữa biển xanh

30/04/2024 lúc 17:44

 Người Việt đi du lịch Bali, hầu như chỉ biết đến những bãi tắm xa

Tự do xanh quá, mênh mông quá

30/04/2024 lúc 04:11

Thơ ca không phải là ghi chép lại lịch sử nhưng lịch sử qua thơ mang một vẻ đẹp bất ngờ và độc đáo không thể hình dung hết. Tuy nhiên, để làm được điều đó, thi sĩ phải thực sự tài năng và có cơ hội tiếp cận được hiện thực lộng lẫy trong những thời khắc có một không hai của lịch sử. Hai mươi năm đánh trận trường kỳ, cả dân tộc không đêm nào ngủ được, cả dân tộc hành quân ra trận, cả dân tộc đội triệu tấn bom để hái mặt trời và có ngày Chiến thắng 30 tháng tư năm 1975, cũng là ngày mở ra cánh cửa hòa bình, thống nhất non sông cho đất nước.

Trên đất đồi đã thôi thuốc súng

28/04/2024 lúc 16:38

Để thấy sự hồi sinh của một vùng đất, đôi khi phải làm khách vãng lai quan sát. Nhận ra

Mùa hoa chêng đỏ

28/04/2024 lúc 16:33

Chưa bao giờ chêng nghĩ mình là một loài hoa được nâng niu, chiều chuộng, cũng không mơ được

Trận pháo kích Cứ điểm 241

28/04/2024 lúc 16:31

Trưa ngày 30 tháng 4 năm 1975, dinh lũy cuối cùng của ngụy quyền Sài Gòn đã sụp đổ, miền

Tạp chí số cũ
Câu chuyện du lịch
tư tưởng Hồ Chí Minh

Thời tiết

Quảng Trị

Hiện tại

26°

Mưa

04/05

25° - 27°

Mưa

05/05

24° - 26°

Mưa

06/05

23° - 26°

Mưa

Nguồn: Weathers Underground