Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Quảng Trị 30/04/2024 Danh sách tạp chí Hotline: 02333 852 458 Đặt báo Giới thiệu tạp chí

Tìm kiếm trên website chúng tôi

X

Một ngày nát vụn

T

ính ý vốn thế, hay cả nể. Một trong những điểm yếu nhất của y là không có khả năng từ chối. Y hay bị rủ rê. Mà cứ nói trắng ra là nhiều khi y cũng thích được rủ rê. Ấy là chưa kể không thiếu những khi y đi rủ rê người khác. Có những hôm ngay từ ban sáng y đã đợi chờ một cuộc điện thoại nào đó. Không thấy ai gọi, lòng y cũng thấy trống trống. Như thế thiếu thiếu một cái gì. Nhưng s áng nay chủ nhật thì rõ ràng là ý có ý định nghiêm túc ngôi nhà đọc cho xong quyển sách mượn sắp đến hẹn trả. Thế mà…

Giờ thì y chuẩn bị lên đường. Từ nhà y đến chỗ hẹn không xa cho lắm. Y chần chừ. Khoảng mười phút nữa đi cũng được. Đến đó mất chừng mười lăm phút không hơn. Y có thể đọc thêm vài trang sách. Không. Không nên đọc tiếp vào lúc này. Y cố nghĩ xem nên làm việc gì đỡ vợ. Đỡ vợ… Xì. Chăng qua y nể vợ, chứ đỡ đàn gì. Nhà y có hai thằng cu đang còn nhỏ. Thằng lớn thì đã biết tự tắm táo, thay đồ. Còn thằng bé vẫn cần bố mẹ làm bảo mẫu. Ngần này tuổi đầu, y vẫn phải chùi đít cho con. May mắn như người ta, nếu có con gái đầu lòng thì dã lên bố vợ rồi. Thì đấy, cái đám bạn học cấp ba cùng, chả khối thằng đã lên ông ngoại. Bây giờ thì việc đầu tiên là y đi đặt nồi cơm. Hà bốn người. Nhớ lời vợ dặn, cả nhà nấu bò rưỡi. Nếu y không ăn cơm nhà thì bớt đi một tẹo. Vợ y là chúa ghét cơm nguội. Cơm thừa dễ bị thiu. Ăn lại thì mất ngon. Đổ đi thì tiếc. Cố gắng đã nấu ra là ăn hết. Cái loại gạo này cho ngần này nước đã vừa chưa nhỉ. Khô hay nát gì thì vợ y cũng kèo nhèo. Con y cũng kèo nhèo. Thằng bé thì thế nào cũng được, chứ thằng lớn đã biết khởi nghĩa rôi. Ăn khôn mồn lắm. Không thấy ngon là chống đũa ngay. Có lừ mắt ra lệnh cũng vô hiệu. Nồi cơm đã đặt xong. CÒn việc gì nên làm nhỉ. A ha, gọt xu hào. Gọt xu hào thì dễ ợt. Để đến khi vợ y về, vợ y chỉ có việc xắt miếng ra, xào nấu tùy. Chắc hôm nay về, vợ y sẽ mát làng mạt dạ.

Xong. Chẳng còn việc gì nữa. Thì y đi. Đi uống bia với thằng Du. Cái thằng gọi vào hôm nào chẳng gọi, lại gọi đúng vào hôm chủ nhật. Chủ nhật là ngày mới đây y đã tự động hứa với vợ rằng y cố gắng ở nhà ăn cơm với vợ với con. Chẳng ai bắt y hứa. Tự lòng y hứa thế thôi. Y nghĩ, cả tuần chẳng mấy hôm ăn cơm nhà, được bữa chủ nhật thì bù lại cho ra dáng người chồng tử tế. Khỉ quá. Không đi thì không đành. Bạn bè từ hội đại học, kẻ Nam người Bắc. Nay nó từ Sài Gòn ra tập huấn chuyên môn chuyên miệc gì đấy. Chủ nhật wor một mình trên nhà khách của Bộ kể cũng buồn. Nó gọi đi nhậu. Cái dân Sài Gòn nhậu thì khiếp lắm. Lai rai xị đế không biết khi nào mới dứt được. Đã mời nó về nhà ăn bữa cơm gia đình cho thân mật, nhưng nó không nghe. Nó bảo, sợ phiền vợ mày, ở Sài GÒn không ai người ta đưa khách về nhà đâu, yêu quý nhau thì ra quán, chứ về nhà không sướng. Xì, Cái lý sự gì mà… kỳ cục dzậy. Y bảo: mày không thích thì thôi, chứ ở ngoài này, bạn thân mới được mời về nhà đấy. Nó ầm ừ y chừng không khoát. Thồi thì tặc lưỡi chiều nó vậy…

Bỗng nhiên điện thoại reo. Vợ y. Vợ y bảo mấy đứa bọn em siêu thị, quần quần áo áo xong là đi liên hoan đấy nhé, anh ở nhàu nấu cho con ăn. Y mừng rú. Thế là y đi mà không phải trình báo vợ. Vợ y dặn: Thịt em để trong tủ lạnh, anh lấy ra thái mỏng, tẩm bột rán. Ôi, phức tạp thế thì anh làm thế nào được. Thôi, tốt nhất là anh cứ luộc lên, còn rau thì luộc nấu tùy. Thế nhé! Vợ y cúp máy. Y phải gấp rút nấu thôi kẻo muộn hẹn rồi. THì luộc. Luộc là nhanh nhất. Luộc thịt xong rồi y lại luộc rau. Thế này thì muộn hẹn là cái chắc. Cái món luộc thịt này cũng tốn thời giờ ra phết chứ tưởng…

Lại điện thoại. Ừ, tao sắp đến rồi. Khoảng vài mươi phút nữa nhé. Hay mày cứ ra chỗ đấy ngồi trước đi. Có ai đi cùng không. KHông. Một mình thôi. Cứ ngồi uống bia vặt một tẹo rồi tao ra. Y mau chóng thu xép công việc. Thái thịt vớt rau dọn mâm lấy bát rồi dặn dò hai thằng cu, vị chi cũng đến g ìa nữa tiếng. Rồi y phóng xe đi như bay…

Gặp đám ma của một nhà mặt phố đang chuyển cửu. Thế là kẹt đường. Thấy bảo gặp đam mà là may. Ừ thì cứ tin là thế. Nay mà lại bị tắc đường thế này ư? Cũng chỉ một lúc sau mấy chiếc xe tng chuyển bánh. Đoàn người ngồi trên xe máy bị ùn lại bây giờ nhất loạt rùng rùng chuyển động. Vượt lên trước một đám xe khác, lại thấy điện thoại rung. Phải nghe thôi. Y nghiêng người lôi điện thoại trong túi quần ra. Hả? Nói to lên. Khó nghe lắm. Ừ. Được rồi. Tao sẽ tới. Ôi trời ơi, thây kệ. Cái chuyện đi thăm bố vợ thằng Hòa bị ốm thì có gì quan trọng. Bố vợ nó chứ có phải bố đẻ đâu mà… Nhưng mà nghĩ thế lại không được. Thăm bố vợ nó suy cho cùng không phải vì bố vợ nó. Cũng chẳng phải vì vợ nó. Mà vì nó. Nó muốn đẹp mặt với vợ, với đằng nhà vợ thì nó mới cần bạn bè đến thăm. Kể ra thì đi cũng phải. Mình không đi, cứ đứng ngoài cuộc như thế này, thì đến lượt mình chúng cũng dứng ngoài cuộc. Ừ thì lại đi. Lát nữa gọi lại xem sao. Đỗ xịch xe trước quán. Thằng đạn đang ngồi sát mé ngoài cửa. Nhìn thấy, nó mừng quýnh. Mặt nhăn lại: Lâu thế! Tao làm xong 3 quai rồi…

Lúc rời quán chừng hai ba giờ chiều. Y tính đến chỗ đám hẹn để thăm bố vợ thằng Hòa. Nhưng hãy còn hơi sớm. Hay là về nhà đã. Thôi chết rồi. Y quên không gọi điện cho vợ y lấy một câu báo cho biết là y cũng không ăn cơm nhà, nhưng đã nấu cơm cho các con chu đáo rồi. Chẳng biết vợ y giờ nay đã về chưa. Nếu y về bây giờ rồi lại xách xe đi thì nể vợ lắm, dễ thường không đi được mất, dễ thường mặt nặng mày nhẹ, dễ thường cãi nhau chứ chưa biết chừng. Thế là y dạt vào quán café. Y ngồi nhâm nhi cốc lipton nóng. Hơi buồn ngủ. Chẳng lẽ ngủ gật ở dây thì chán chết. Y cố chống lại cơn buồn ngủ bằng cách với lấy tờ báo để đọc. Chẳng có gì.

Y nghĩ vẫn vơ. Đã lâu lắm rồi y không đọc một quyển sách nào đến nơi  đến chốn. Ngày xưa y có một thói quen, đọc một quyển sách nào hoặc về chuyên môn, hoặc văn chương, y đều ghi vắn tắt những ý nghĩ, những xúc cảm của mình vào một cuốn sổ nhỏ. Đấy là cái thời sinh viên. Giữ được thói quen này ít lâu, đến khi đời sống bã bời miếng cơm manh áo, y bỏ từ khi nào y cũng không nhớ nữa. Nhưng đọc sách thì y vẫn duy trì. Thỉnh thoảng có món tiền nào, y lại khuân về ít sách. Có hôm, y rủ vợ con đi mua sách. Vợ y không ra ủng hộ cũng không ra phản đối. Tủ sách nhà y cũng có đến trên nghìn đầu sách chứ chẳng chơi. Trước đây, quyển nào mua về là y cũng đọc cho bằng hết. Gần đây, có những quyển nhìn nhan đề y thích, y mua. Nhưng y không có thời gian đọc xuể. Có quyển mua về dễ thường nửa năm trời vẫn chưa có lúc nào mó tời. Có phải y không có thời gian. Có phải lòng y kém đi cái tha thiết chữ nghĩa như thuở đầu đời. Hay có phải y nốc nhiều rượu quá, lúc nào đầu óc cũng u u, mơ mơ, chẳng lúc nào có được một trạng thái minh mẫn hoàn toàn. Có hôm vợ y bảo: anh bây giờ rượu vào đã bắt đầu có cái tật nói nhịu đấy nhé. Y pha trò: nhưng vẫn đáng yêu…

Có một lần y cáu. Vợ y dám bảo y rằng mỗi khi say rượu trông anh kinh lắm. Làm sao? Anh hay lấy ngón tay quệt nước dãi hai bên mép như các bà nhà quê hay quệt nước cốt trầu ấy. Y tím mặt lại. Chỉ được cái nói xằng. Vợ y bảo: anh cứ hỏi con mà xem, mỗi tối say xỉn về, lần nào chẳng thế, Tức lộn ruột. Đàn bà không chấp. Y bỏ lên tầng ba đọc sách. Những lúc như thế thì làm sao có thể đọc được. Y ngồi nhìn một quyển sách đang đánh dấu trang trên mặt bàn. Y nhận ra, chỗ đánh dấu này đã lâu lắm rồi thì phải. Y lại thần người nghĩ vẩn vơ.

Buổi sớm hôm nay y cũng tự cho mình cái quyền ngủ muộn một chút. Thế nhưng dậy sớm cũng đã thành quen. Y không ngủ tiếp được nữa, lén dậy có nhẹ nhàng cho vợ con y ngủ. Y lên phòng vớ lấy cuốn sách. Đây là một cuốn sách khá xương. Y đang đọc dở. Có nên đọc tiếp cuốn này nữa không. Quyển sách như thế này mỗi lần bập vào là phải thầm hạ quyến tâm mới đọc nổi. Hay đọc quyển khác. Y nhìn mấy quyển sách trên bàn. Y kinh ngạc nhận ra cả ba quyền trên bàn đều kẹp đánh dấu trang, có quyển mới đi được vài chục trang đầu. Y bất giác thở dài. Sực nhớ tới lời một vị giáo sư khả kính nọ. Ông bảo, người nước mình chỉ thích đọc quyển sách nào dễ đọc, thích những cái dễ, chứ không thích không quen, không có truyền thống đọc những cái khó, trong khi đó những cái hay, có hàm lượng trí tuệ cao thường là những cái khó đọc cả, và nhờ những cái khó đọc ấy nhần loại mới tiến bộ…

Những hôm rượu về, y tự dặn mình ít lời. Y biết, rượu vào là dễ bị kích động lắm. Vợ y cũng chả buồn hỏi y ở đầu về, với ai, có vui không. Cũng đã có lần vợ y hỏi, y gắt lại, hỏi làm gì kỹ thế. Từ đó không thấy vợ y hỏi nữa. Khi dắt xe vào nhà, y hỏi to một câu dành cho hai thằng cu với cái ý chờ chúng đạp lại: hai thằng đâu rồi? Làm gì? Cả hai vẫn như thường lệ, đồng thanh nói vọng từ tầng hai xuống: con chào bố. Giọng thằng lớn đang vỡ, nửa trầm nửa vống. Giọng thằng bé đang còn non nớt lắm. Nó mới học lớp hai. Thằng lớn lại tiếp tục học bài, hoặc chúi mũi vào ti vi. Y lại hỏi tiếp thằng bé: hôm nay con học thế nào? Hôm nay cô không chấm bài à. À bố ơi, cô giáo bảo bố ký vào vở làm bài tập cho con. Y đạm dọa cốt để cho vợ y nghe thấy: sao không nhờ mẹ? Đem cho mẹ ký ngay. Mẹ bảo bố ký. Nghe tiếng nói chập chừng mỏng mảnh của thằng bé, lòng y thấy vui vui. Y muốn ôm nó một cái nhưng biết nó sợ mùi rượu thể nào cũng lại vùng ra, nên thôi… Nhớ câu chuyện vui của vợ y kể lại. Học sinh hỏi cô: hôm nay cô mặc đẹp thế, chú nhà cô có thích không? Cô trả lời: chú nhà cô đi ra khỏi nhà từ sáng sớm, lúc cô chưa thay quần áo, tối chú về thì cô đã mặc đồ ở nhà và chuyển bị đi ngủ rồi. Cả cô trò cùng cười ngất. Kể xong câu chuyện, y nháng thấy mắt vợ ươn ướt. Y không dám nhìn vào mắt vợ…

Vào thăm bố vợ thằng Hòa. Thật chẳng ra làm sao. Tai sao y lại phì cười lúc ấy. Tại sao y phải lao ra ngoài cửa để nén cơn cười cơ chứ. Mà trước mặt cả vợ thằng Hòa. Không để đâu hết ngượng. Đến lúc cả đám bạn ngồi lại uống bia với nhau, thằng Thành mới tủm tỉm hỏi: thế có chuyện gì mà mày phọt cả cười ra thế. Cả đám cười hô hố rồi nhao nhao bắt trả lời. Y chặc lưỡi: có gì đâu, lúc tao hỏi thăm rằng hằng ngày bác có ăn uống được gì không, cụ trả lời: ngày cũng được vài ba lần. Tự nhiên tao nghĩ đến cái chuyện kia, thế là tao không nhịn được. Lũ bạn cười sặc sụa. Thằng Bình lại tán vào: đến như mình đang sung sức thế này mà ngày một lần cũng còn oải, thế mà cụ… tài thật. Quán bia là chỗ của cánh đàn ông, cái chỗ vừa ba vạ vừa nhí nhố, người ta không bất cứ chuyện gì. Mà lạ thật, trên trời dưới bể gì thì cuối cùng vẫn cứ loanh quanh về chuyện ấy. Tất cả đám đàn ông  thời này hễ cứ tụ ba với nhau chỉ có toàn chuyện ấy…

Tối nay y lại về muộn ngoài ý muốn. Có dễ đến hơn 10 giờ. Trên đường về lòng hơi hoang mang. Vô phúc thằng nào mà lại như c ái thắng Tám thì toi luôn. Đang nhà cửa vợ con đàng hoàng, ấy thế mà vợ không chịu được đâm ly dị. Cuối cùng thì ly dị thật. Thấy bảo cũng chả có chuyện gì ghê gớm, chỉ mỗi cái tội thằng này hay đi đàn đúm bia rượu vô hồi kỳ trận. Bạn bè hắn thì đông như quân Nguyên. Bạn thân bạn sơ, bạn làm bạn học, bạn đồng niên đồng khóa, bạn nước ngoài nước trong, bạn ta bạn Tây, bạn miền biển miền rừng, bạn trong Nam ngoài Bắc,… Sống giữa thủ đô, cứ là ông đi qua, bà đi lại, tiện việc ghé thăm, ới nhau một câu, thế là đi liền. Đã đi thì lại hay quá đà. Có đêm không cả về nhà với vợ. hắn nghĩ đơn giản, ù thì về nhà cũng đến ngủ chứ làm gì. Nghe lời chèo kéo, tặc lưỡi ở lại. Đêm hôm tụ ba, bù khú cũng vui. Hắn được tiếng là lòng thảo. Ai có việc gì nhờ cậy, hắn cũng cứ lăn xả vào làm. Làm xong rồi người ta lại mang ơn. Mang ơn xong lại rủ nhau đi chiêu đãi. Trong  đám bạn bieu rượu giang hồ, không hiểu từ đâu, truyền nhau cái câu vần vè đặt riêng cho thằng Tám: Khi vui lấy đó làm vui/ Khi buồn lấy đó làm nơi đỡ buồn. A hà! Hễ thằng này có mặt ở đâu thì ở đó thêm phần gia vị, mà gia vị thì chỉ có thể làm cho bữa chén đậm đà hơn thôi, chứ không có gia vị người ta không chết đói…

Nháng thấy quán kem cạnh nhà vẫn nhạc nhẽo xanh đỏ tím vàng, y dừng phắt lại. Y mua một bọc kem ngon về cho vợ con. Y muốn vợ con y vui. Y có ý chuộc lỗi. Về tới nhà thấy đèn đóm tắt hết. Y lo lắng sờ túi áo. May mà chùm chìa khóa vẫn đây. Y mở cửa. Thôi thì để vợ con ngủ. Y lặng lẽ dắt xe vào nhà, khóa cửa, lên tầng, vào thẳng phòng làm việc. Có thể giờ này vợ y con thức. Tắm táp qua loa xong, y mở máy lướt mạng một cái xem sao. Y lâu nay vẫn giữ thói quen ấy. Không đọc tin tức thì cũng phải xem có thư từ gì không. Chà, hóa ra chỉ có thư của ợ. Nghiêm trọng đây!

Em lại viết thư cho anh, thật buồn cười. anh có biết là gần đây em buồn lắm. Em vừa làm một việc đáng cười là ghi lại lịch của anh tuần vừa rồi:

- TỐi chủ nhật đi uống cùng Hưng.

- Tối thứ 2 đi với Thắng

- Tối thứ 3 đi với học trò

- Tối thứ 4 lại đi với Hứng đến 8h45 mới về.

- Tối thứ 5 chị Hà đến chơi, sau đó đi dự khai trưởng cửa hàng VA cùng vợ.

- Tối thứ 6 về muộn, thấy bảo đi ăn thịt chó

- TỐi thứ 7 về sơm đột xuất nấu cơm cùng vợ.

- Hôm nay, chủ nhật lại say rượu ở đâu về…

Anh nhìn lại đi, một tuần anh về sơm được hai ngày thì một ngày là vì có khách hẹn đến chơi. Anh có biết, chiều về nhà sau một ngày làm việc em mệt thế nào không? Không kịp thay quần áo, vội vàng làm thuốc cho con, nấu cơm, lo thu quần áo, tắm cho con. Chỉ hai chữ “nấu cơm” thôi mà gồm bao nhiêu việc. Bình thường thì chẳng sao, toàn việc vặt, nhưng thời gian sau một ngày làm việc thì vô cùng mệt mỏi. Mệt thể xác, mệt tinh thần. Có những hôm trên đường về em nghĩ: thức ăn mặn có rồi, em nhờ anh nấu cơm, còn em sẽ lên thẳng trên nhà nằm thẳng cẳng một mạch. Nhưng không có anh, thế là em lại phải gồng lên làm mọi việc

Đây không phải lần đầu vợ y tống đạt thư cho y. Giời ạ, dưới cùng một mái nhà chả lẽ không nói chuyện được với nhau ư? Chả lẽ lại phải thư từ ư? Ôi chao, cái thời internet lợi hại này, dễ làm chia lìa người ta lắm… y vội đọc tiếp.

Em vẫn biết anh có nhiều việc bận ở cơ quan, anh hay phải đi tiếp khách, nhiều lần là vì công việc. Nhưng có bao nhiêu lần là thực sự không thể từ chối và bao nhiêu lần anh vì vui, vì nể bạn mà đi? Anh có biết em cũng luôn phải từ chối những thú vui bên ngoài để về nhà với anh và con. Anh phải sắp xếp lại đi. Nếu không, anh hãy đưa ra một giờ cố định để em yên tâm làm mà không chờ đợi, hy vọng. Em nói rất nghiêm túc chứ không hề có ý giận dỗi dì đâu. Bởi mệt nhất có lẽ là chờ đội và thất vọng.

Em cứ nói thế chứ, làm sao lại có thể răm rắp 7 giờ được. Thế không tính công cho anh khối hôm anh về từ lúc 5 giờ à? Với lại anh bảo rồi, bây giời đời sống hiện đại, không nhất thiết phải chờ cơm. Người làm không bực bằng người chực nồi cơm. Mấy mẹ con cứ ăn trước, anh về ăn sau. Có nhà ấy à, bốn người, bốn lịch biểu làm việc khác nhau, bốn lần ăn khác nhau là chuyện thường ấy chứ…

Anh thường về muộn, bữa cơm cũng không ăn cùng, rồi anh lên nhà làm việc với máy tính hoặc đọc sách. Nếu có nói với vợ con thì cũng chỉ một hai câu hỏi học hành được mấy điểm. Nhiều khi em có chuyện muốn nói với anh nhưng cũng chẳng có thời gian, hoặc thấy anh ngà ngà em lại thôi, thế là mọi chuyện qua đi. Em sợ lắm, nếu một ngày náo đó mình không hiểu nhau nghĩ gì. Em cũng có những suy nghĩ, nỗi buồn, niềm vui cần anh chia sẽ. Không có anh, em sẽ chia sẻ với ai đây? Anh đừng cho rằng em làm to chuyện, em chỉ muốn thành thật thôi. Hơn ai hết, em muốn anh thành đạt, bạn bè yêu quý giúp đỡ. Nhưng em cũng muốn anh là của mẹ con em. Như thế có quá nhiều không?

Đến đây, y cảm thấy khó thở. Y thấy mình có gì không ổn thì phải. Lâu nay y cứ nhởn nhơ. Y không coi những lời trần tình của vợ là nghiêm trọng. Mỗi lần như vậy, y hay đùa lại, tếu táo dàn hòa, thế rồi vợ y lại xí xóa cho y. Nhưng lần này là gay go rồi…

Chắc rồi anh sẽ lại cười em, cho rằng em hay phức tạp hóa vấn đề. Có lẽ anh nên biết vợ anh sống nội tâm phức tạp hơn anh nhiều. Bởi vì em là đàn bà và như thế thì em mới có thể hiểu anh, làm hậu phương cho anh được.

Em đừng có dọa anh thế. Người ta sống đơn giản còn chẳng ăn ai lại còn sống phức tạp. Sống phức tạp thì mới khổ…

Viết thư này, em chỉ mong “sep” lưu tâm, cất nhắc em vào vị trí quan trọng hơn!

Chúc “sép” khỏe, may mắn trong công việc, hạnh phúc trong gia đình.

Đọc xong bức the trên email, y bần thần. Y không biết phải làm gì. Chắc giờ này vợ y vẫn thức. Y không dám đánh  tiếng. Tắm táp xong, y ngại. Y lại ngồi trước máy tính định viết thư trả lời, nhưng không biết viết thế nào. Định bụng, mai sẽ tìm cách làm hòa. Cho dù thế thì y cũng phải viết vài dòng repliy lại. Anh đã đọc thư em. Anh xin lỗi nhé! Rồi lúc nào thuận tiện, anh sẽ… kiểm điểm trước em.

Sớm sau dậy. Mọi việc diễn ra bình thường. Vợ y tất bật lo ăn sáng cho cả nhà. Xong, mỗi người đèo một thằng đi học. Y định nói một câu gì đó với vợ nhưng chẳng biết nói gì. Thôi thì để tối vậy. Y đi làm. Vừa dắt xe ra khỏi cổng, y nhìn thấy có một cái bọc nilon gì đang để trên giỏ xe. Y tò mò. Vừa định mở ra, một mùi chua nồng xốc lên mũi. Y thoáng nghĩ, quái, tối hôm qua trên đường về có thằng đểu nào vứt thứ bẩn thỉu gì đó vào giỏ xe? Y mở ra xem. Ôi thôi, bọc kem tối qua mua về để nịnh vợ con giờ còn tro lại mấy chiếc que lũng bũng những nước đá bốc mùi…

V.G

 

Văn Giá
Bài viết đăng trên Tạp chí Cửa Việt số 194 tháng 11/2010

Mới nhất

Trên đất đồi đã thôi thuốc súng

28/04/2024 lúc 16:38

Để thấy sự hồi sinh của một vùng đất, đôi khi phải làm khách vãng lai quan sát. Nhận ra

Mùa hoa chêng đỏ

28/04/2024 lúc 16:33

Chưa bao giờ chêng nghĩ mình là một loài hoa được nâng niu, chiều chuộng, cũng không mơ được

Trận pháo kích Cứ điểm 241

28/04/2024 lúc 16:31

Trưa ngày 30 tháng 4 năm 1975, dinh lũy cuối cùng của ngụy quyền Sài Gòn đã sụp đổ, miền

Những người đàn bà tháng Tư năm Bảy lăm

28/04/2024 lúc 16:28

Gần nửa thế kỉ nay, nhiều người viết về lứa trẻ sinh ra dịp 30 tháng 4 năm 1975,

Tạp chí số cũ
Câu chuyện du lịch
tư tưởng Hồ Chí Minh

Thời tiết

Quảng Trị

Hiện tại

26°

Mưa

01/05

25° - 27°

Mưa

02/05

24° - 26°

Mưa

03/05

23° - 26°

Mưa

Nguồn: Weathers Underground