H |
ạnh không ngờ rồi có một đêm mình lại thức trắng như thế này. Người ta bảo thức đêm mới biết đêm dài. Đêm rõ là quá dài ít ra đối với Hạnh như đêm nay. Mới hơn tám giờ tối đã lên giường, lấy cớ mình bị mệt, chị bắt đứa con gái mới tám tuổi cùng đi ngủ sớm. Con bé Trà tỏ ra phụng phịu vì không được sang nhà hàng xóm xem ti vi như mọi hôm, song khi chị quát “Đi thì đi nhưng chút nữa không ai thức để đi dẫn về được đâu” thì nó lủi thủi đứng dựa vào cột nhà một lát, sau đó với vẻ mặt buồn thiu, miễn cưỡng bước lên giường, nằm quay mặt vào tường.
Hạnh tắt đèn rồi giả bộ ngủ, nhưng đến khi con bé đã say giấc từ lâu chị vẫn chưa tài nào chợp mắt được. Hết trở người về bên này lại sang phía kia nhưng vô ích, người chị cứ vừa được tắm nước nóng xong, tỉnh táo đến kỳ lạ. Không biết đã bao nhiêu lần Hạnh tự nhủ thành lời “ngủ thôi” song cứ mỗi lần như thế, khi chị nhắm mắt thì khuôn mặt Khánh bỗng hiện ra trong tâm trí chị, kéo theo sự bực bội, khó chịu xen lẫn bao điều phán đoán. Hạnh biết rõ là do đâu mình lại rơi vào tình trạng này. Không phải đợi đến bây giờ mà từ chiều lòng chị đã nặng trĩu khi bé Trà từ bãi cát ngoài sông chạy về với vẻ mặt hăm hở, khoe:
- Mẹ ơi! Bác Khánh sắp cưới vợ rồi! Có một cô đẹp lắm đang ở lại trong nhà bác và mấy đứa chúng nó bảo đó là vợ sắp cưới của bác Khánh.
Đang lui hui cắt đám rau sau vườn để nấu cho heo, thoạt đầu, hạnh không chú ý đến điều con gái vừa nói là mấy nhưng sau đó bỗng dưng chị thấy có cái gì đó hụt hẫng trong lòng. Hạnh làm mọi việc một cách vội vàng và rồi một lát sau, không kìm được tò mò chị liền bưng rỗ đi về phía bờ sông. Chị cố tình đi thật chậm trên con đường nhỏ bên cạnh nhà Khánh. Ngôi nhà này đã quá quen thuộc với chị, từ cái hàng rào bằng những cây keo lưa thưa đến những tấm phên tre được trát bằng phân trâu lâu ngày đã bạt màu, trắng mốc. Có ngày nào ra sông mà Hạnh không đi ngang qua đây nhưng lần này… Đúng như bọn nhỏ nói rồi! Hạnh không chỉ thấy hụt hẫng mà lòng chị bỗng nhói đau, vì trên cái dây phơi bắt từ hiên nhà qua cây đào lộn hột già cỗi, lưa thưa lá vàng có một bộ quần áo phụ nữ đang phơi, một bộ đồ nổi bật với những đoá hoa màu lam trên nền xám nhạt. Xưa nay chưa bao giờ Hạnh thấy có một bộ đồ phụ nữ như thế phơi trong sân nhà Khánh. Chưa hết, khi chạng vạng, Hạnh lại giả vờ ra bên sông lần nữa. Lúc này, khách qua đò đã hết, con thuyền nhỏ đang neo bên bờ cát, còn trong sân nhà mình, Khánh đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cùng với một phụ nữ tóc xoã ngang lưng. Không nhìn rõ mặt người phụ nữ và hai người nói với nhau những gì, Hạnh nghe không rõ, nhưng qua tiếng nói cười, Hạnh biết họ đang vui.
Như vậy là bọn nhỏ không nói sai. Bữa cơm tối với Hạnh trở nên nhạt nhẽo. Từ lúc ấy, chuyện Khánh sắp lấy vợ cứ bám riết trong tâm trí Hạnh, dù chị cố nghĩ sang chuyện khác, dù chị cố mượn giấc ngủ để quên đi điều mình đang trăn trở.
Trời càng lúc càng khuya. Đã sang thu, trăng ngoài kia bắt đầu lên cao, qua khung cửa sổ, Hạnh nhìn thấy những ánh vàng mờ mờ dát tràn trên những tàu lá chuối ở đầu sân. Đêm vắng lạ lùng, chỉ có tiếng dế gáy ri ri đâu đó thỉnh thoảng có tiếng của một chú vạc ăn đêm bay ngang qua xóm, thả xuống những tiếng kêu đơn điệu, thưa thớt. Chưa bao giờ Hạnh cảm thấy ngôi nhà nhỏ bé của mình lại trống vắng như lúc này. Cái tin Khánh cưới vợ đến với Hạnh quá đột ngột, một tình huống chưa lần nào xuất hiện dù là trong trí tưởng tượng của Hạnh. Họ vốn là người cùng làng, từ nhỏ đã quen biết nhau, cùng học chung một trường ở xã. Khánh lớn hơn Hạnh hai tuổi, là bạn và cũng là người học cùng lớp với Thiên- chồng Hạnh.
Quê nghèo, cũng như đa số bạn bè nữ của mình, sau khi học xong cấp hai, Hạnh đành phải ở nhà làm lụng giúp đỡ gia đình, chỉ có Thiên, Khánh và nhiều đứa con trai khác thì được cha mẹ chu cấp, cơm mắm, cơm đùm lên trường huyện học tiếp. Tốt nghiệp cấp ba, cả hai không đỗ đại học, Khánh được tuyển vào ngành kiểm lâm sau đó làm việc trên huyện, còn Thiên trở về quê. Tình yêu nãy nở và mấy năm sau thì Thiên và Hạnh cưới nhau.
Một nong tằm là năm nong kén… Vừa tham gia công tác ở xã, Thiên vừa cùng vợ chăm chút làm ăn với nghề trồng dâu nuôi tằm. Mấy vụ may mắn, từ tiền dành dụm, một ngôi nhà nhỏ mái tôn vách ván được dựng lên để đôi vợ chồng trẻ ra riêng, và mấy năm sau thì bé Trà chào đời. Nhưng thật oái oăm, khi bé Trà lên ba thì vì một cơn bệnh hiểm nghèo, Thiên đã ra đi để lại mẹ con Hạnh trong cảnh buồn đau. Hạnh gạt nước mắt, quạnh quẽ nuôi con. Rất nhiều lần, Hạnh nghĩ mình sẽ không đi bước nữa. Chị không muốn san sẻ tình cảm của mình cho ai ngoài đứa con gái mà chị rất mực yêu thương. Song thời gian trôi đi, khi Hạnh mãn tang chồng thì Khánh trở về quê. Trong một lần truy đuổi bọn lâm tặc, chẳng may Khánh bị thương, dập hết một chân, phải cưa gần đến gối, không còn tham gia công tác được nữa nên xin về quê. Lúc này, cha mẹ Khánh cũng đã già yếu, qua đời. Không thể sống chung nhà cùng anh em, Khánh mua lại một ngôi nhà nhỏ bên bờ sông, ngay trên con dốc thoai thoải dẫn xuống bến đò và anh được xã tạo điều kiện, phân cho việc đưa đò để sinh sống, thay chỗ cho ông cụ Toản đã già không đảm đương nổi công việc ấy.
|
Vốn là bạn của Thiên, lại chưa có gia đình nên Khánh rất thương bé Trà. Nhiều lúc, khi đò không có khách sang sông, con bé hay ra bãi cát để chơi với Khánh. Có khi hai bác cháu chèo đò qua bến bên kia rồi cùng quay lại. Con bé đùa nghịch, tiếng cười trong vắt lan trên mặt nước. Ban đêm, Khánh thường cắm nò ở những đoạn bờ sông có vực sâu, bắt được cá, thỉnh thoảng anh gởi cho bé Trà.
Trong làng có người bạn gái trạc tuổi Hạnh bảo chị: “Hình như anh chàng Khánh thương mày. Này, tao thấy được đó nghen!”. “Nói bậy”- Hạnh đáp rồi lắc đầu nguây nguẩy, lơ đi, coi như mình không chú ý. Thực ra, từ lâu với sự nhảy cảm của mình, Hạnh đã nhận ra những tình cảm khác thường của Khánh đối với chị. Chỉ với ánh mắt, chỉ những cái nhìn của Khánh trong những lần chị đi đò qua sông đã mách bảo với chị tất cả. Tuy nhiên, Hạnh luôn luôn như một kẻ vô tình, không biết chuyện gì diễn ra, dù rằng đôi lần Khánh đã nói bóng gió khi trên chuyến đò chỉ có mình chị là khách. Thế rồi cách đây năm tháng, vào một buổi tối, khi bé Trà sang chơi ở nhà hàng xóm thì Khánh đến. Họ ngồi đối diện bên chiếc bàn gỗ, nói đủ thứ chuyện trong làng, ngoài xóm, cuối cùng trong trạng thái bối rối đến ngượng nghịu, Khánh đã nắm tay Hạnh và ngõ lời muốn cưới chị làm vợ, muốn cùng chị chăm sóc bé Trà. “Chúng mình chỉ là anh em thôi”- Vì bất ngờ và không tránh được lúng túng, Hạnh rút vội tay mình trả lời rồi giục anh về.
Không phải Hạnh không quý Khánh. Anh là người hiền lành, chất phác. Tình cảm anh dành cho chị rất chân thành. Hạnh biết điều đó và cũng quý anh, nhưng đi bước nữa là chuyện chị chưa hề chuẩn bị. Làm ruộng ăn cơm nằm, nuôi tằm ăn cơm đứng. Công việc của chị khi vào mùa nuôi tằm hầu như lúc nào cũng bận rộn. Vã lại, chị muốnchờ cho bé Trà lớn khôn thêm. Sau lần ngõ lời không thành công, mỗi khi gặp nhau, Hạnh thấy Khánh buồn hẳn. Vốn là người ít nói, giờ anh chàng càng ít nói hơn. Đôi khi ra sông, nhìn Khánh ngồi một mình buồn thiu bên chiếc thuyền gỗ đơn độc, Hạnh động lòng, thấy thương anh nhiều hơn và đêm đêm chị bắt đầu nghĩ về anh. Tại sao lại không? Hạnh tự hỏi và nghĩ chị không thể sống mãi như vầy. Chị bắt đầu nhóm lên niềm hy vọng với ý nghĩ rồi một ngày nào đó Khánh lần nữa ngõ lời… Nhưng bây giờ, niềm hy vọng chỉ mình chị biết ấy đã vỡ vụn rồi. Chị đã nhìn thấy người ta cười nói với nhau và chị đoán lúc này chắc cả hai đang say giấc.
Càng nghĩ mông lung, Hạnh càng thấy mệt mỏi. Hạnh cố nghĩ lan sang những chuyện khác nhưng chỉ phút chốc tất cả những gì có liên quan đến Khánh cứ liên tục trải ra trước mắt chị. Hạnh thấy giận cho chính mình rồi lại giận Khánh. Thương nhau thật lòng mà như thế sao? Chao ôi, đàn ông…
Ngoài kia trăng vẫn sáng. Càng về sáng ánh trắng dường như càng vàng hơn. Không chịu nỗi sự dày vò của tâm trí, Hạnh mở cửa bước ra hàng hiên, thở dài nhưng sau đó lại quay vào nằm thừ người, bất lực. Hạnh biết rồi đây mình sẽ rất buồn và sẽ sống tẻ nhạt khi Khánh đã lấy người đàn bà kia làm vợ, và dù biết mình vô lý nhưng lúc này Hạnh thấy căm ghét Khánh, coi anh như một kẻ bội bạc.
Có tiếng gà gáy thưa thớt từ xa vọng tới rồi chẳng mấy chốc cả làng trên, xóm dưới tiếng gà liên tiếp trỗi lên nối nhau thành tràng dài, rộn rã. Trời sáng dần. Ở đầu sân có tiếng chim chèo bẽo kêu, sau đó có tiếng chim chìa vôi ríu rít ở cuối vườn. Hạnh nhận ra đó là tiếng của đôi chim chìa vôi mới đến làm tổ trên cây mít cách đây mươi ngày. Có lẽ chúng đang hạnh phúc! Tiếng kêu của chúng trong veo thế kia mà!- Hạnh nghĩ và bất chợt chua xót nhớ tới một câu ca mà chị muốn gán ghép cho Khánh lúc này: “Không có bê ta về chăn nghé. Bạn cũ đi rồi ta ghé người dưng…”.
Bực bội. Mệt mỏi. Nhưng nằm thêm một lát trên giường, khi trời sắp sáng hẳn, Hạnh ngồi bật dậy bởi một quyết định táo tợn vừa xuất hiện. Chị muốn sớm được xem Khánh, người mà chỉ mấy tháng trước đã nỉ non ngỏ lời yêu chị giờ đây ra sao. Để không làm thức giấc đứa con gái, Hạnh nhẹ nhàng ra sân rửa mặt rồi vội vã lấy chiếc nón lá và cầm chiếc rổ không, bươn bả ra đường.
Phía trời tây, mặt trăng đã lặn từ lúc nào. Lần theo con đường đất quen thuộc còn mờ mờ bóng đêm và đẫm hơi sương, Hạnh tiến về phía bờ sông. Đến gần nhà Khánh, Hạnh dừng lại, do dự một lát nhưng cuối cùng chị đã gọi cửa.
- Anh Khánh ơi! Làm ơn cho tôi qua sông một chút! Anh Khánh ơi! Xin anh cho tôi qua sông với!
- Ai đó? Có tiếng hỏi và khi mở cửa, nhận ra Hạnh, Khánh hỏi với vẻ đầy ngạc nhiên- Hạnh hả? Qua sông làm gì sớm thế?
- Nhà có việc - Chị đáp gọn lỏn- Anh có thể đưa tôi sang sông được không?
- Được chứ, được chứ… Vồn vã trả lời và rồi với vẻ còn ngái ngủ, Khánh bước theo Hạnh ra bến. Đến mép nước, anh cúi xuống, vục nước vào hai lòng bàn tay để rửa mặt, sau đó đẩy thuyền ra khỏi bờ.
Mặt con sông Cái vào lúc tinh mơ phủ đầy những lớp hơi mờ mờ, xám đục trong rất huyền ảo. Trong ngôi nhà nằm nơi xóm nhỏ ở bên kia sông, có người đã thức dậy, đun bếp, ánh lửa đỏ bập bùng.
- Em có việc gì mà qua sông sớm vậy?- Khánh cất tiếng hỏi khi con đò nhỏ đã ra giữa giòng.
- Có việc thì mới đi!- Ngồi ở đầu thuyền, Hạnh cố tình đáp với giọng khó chịu. Nhưng không thấy Khánh hỏi gì thêm, chỉ có tiếng mái chèo khua lạch cạch bên mạng thuyền, điều đó càng làm cho Hạnh khó chịu thêm. Chị nói tiếp với giọng dịu dàng nhưng đầy xoi mói- Có việc cần nên nhờ anh hơi sớm. Thật bất tiện khi làm anh phải bỏ chị ấy nằm một mình trong nhà.
Mái chèo trên tay Khánh như chùng lại.
- Ồ, Hạnh nói gì thế? Khánh ngạc nhiên hỏi - Bỏ chị ấy nào?
- Thôi, có gì mà phải giấu- Hạnh nói mà không quay đầu lại- Chẳng phải anh sắp cưới vợ và người đàn bà ấy đang ngủ lại trong nhà anh đó sao? Thôi, giấu nhau làm gì!
- A! Khánh a một tiếng thật to với vẻ ngạc nhiên sau đó anh cười và giải thích - Đó là chị Hiền, chị họ của anh, mới ở thành phố về thăm. Tối hôm qua chơi ở nhà anh, sau đó chị đã vào Xóm Gò thăm bà dì.
- Thế à! Bây giờ thì Hạnh bối rối hẳn. Người Hạnh bỗng chốc nhẹ nhõm và trong cơn xúc động không kìm chế được, chị bất ngờ đưa hai tay bưng mặt khóc oà, rồi chị bảo Khánh với giọng không còn chút bình tĩnh- Thôi…anh quay thuyền lại…cho tôi về…
Khánh chẳng hiểu vì sao Hạnh lại xúc động đến vậy.
- Em làm sao thế?- Anh hỏi mấy lần nhưng Hạnh vẫn ôm mặt khóc. Lúng túng vì không rõ chuyện gì đã xảy ra, Khánh liền vứt cây dằm vào lòng thuyền, bước những bước tròng trành đến với Hạnh. Anh đặt tay lên vai Hạnh, vừa lắc vừa hỏi- Nào, chuyện gì đã xảy ra? Thôi, đừng khóc nữa, nào…
Hạnh vẫn không trả lời. Chị khóc to hơn và bất ngờ ôm chặt lấy Khánh, gục đầu vào ngực anh, thổn thức.
- Nào? Có chuyện gì đâu?
Khánh lại hỏi nhưng Hạnh lắc đầu. Những giọt nước mắt nóng ấm của Hạnh thấm vào ngực áo Khánh làm anh thêm bối rối, không hỏi nữa. Một lát sau, anh khẽ khàng đưa tay ôm chặt lấy chị. Anh không dám thở mạnh trước mùi hương tóc dìu dịu, mênh mang.
Chiếc thuyền nhỏ chẳng có người lái hơi chao, sau đó, cứ thế lửng lờ. Một bóng mây bay qua, và dường như trời sắp mưa, vài giọt nước từ trên cao bắt đầu rơi rơi…
H.N.T