…Oh. Nàng đứng dậy. Tắt vi tính rồi vươn vai hít một hơi dài. Mùi hoa sữa nồng nàn, giăng đầy căn phòng nhỏ. Trăng hạ tuần lấp ló ngoài cửa sổ. Gió thu se se lạnh. Nàng dướn người định đóng đôi cánh cửa sổ nhưng lại thôi. Nàng bất giác thở dài. Không biết giờ này hắn đang làm gì? Đang miên man trong dòng suy tưởng, bỗng “gzừ gzừ! ...gzừ gzừ...”, cùng với đó là những tia sáng nhấp nháy liên tục phát ra từ chiếc điện thoại bị tắt chuông.
Tim nàng bỗng thắt lại. Hắn! Sao mà thiêng thế. Nàng chỉ mới vừa nghĩ đến...“Meo khoẻ không?”. Đúng 3 từ. Hắn luôn mở màn như vậy.
Không biết từ bao giờ, nàng có thói quen cứ đến tối là tắt chuông điện thoại. Tiếng gzừ gzừ làm nàng thích thú. Nhưng mấy hôm nay thì khác. Nàng đang giận. Rất giận. Chẳng hiểu ma xui quỉ khiến thế nào, hắn lại bỗng nhiên chuyển đổi danh xưng với nàng. Hắn gọi nàng là Sư tử! Nhưng để âu yếm hơn, hắn viết chệch đi là “Lion”. Lần đầu tiên, hắn viết “Lion, khoẻ không?”. Nàng tưởng mình bị hoa mắt, tưởng ai đó nhắn nhầm. Nhưng không, 10 con số mà nàng rất đỗi quen thuộc ấy không thể là của ai khác. Vậy Lion là ai? “Meo chứ còn ai vào đây nữa!”. Đích thị, hắn gửi cho nàng. Nghi ngờ, chất vấn và cả nước mắt, cuối cùng thì nàng cũng biết nguyên do. Thì ra hắn thấy cái ảnh nàng và bạn gái nàng...chụp chung với con sử tử đá bên hồ núi Cốc. Cái ảnh do chính tay nàng pots lên ...và nàng cũng đã quên khuấy nó từ lâu.
Hắn bảo, nàng làm đẹp cho con sư tử đá. Thế là mưa, gió bão bùng. Sấm chớp nổi lên trong lòng nàng. Nói vậy, chả hoá ra nàng cũng dữ tợn, xù xì đến thế sao? Thực tế thì nàng đâu có xấu, nếu không muốn nói là có duyên nữa là đằng khác. Tưởng nói thế cho vui, ai dè nàng giận tím tái ruột gan. Thề không thèm bắt lời. Các cuộc gọi đến và tin nhắn của hắn nàng đều bỏ qua. Không nghe. Không xem. Nàng cứ như người trên mây, trên gió, sống bằng không khí. Hắn cũng lì. Biết nàng đỏng đảnh, không chấp. Không trả lời cũng chẳng sao. Hai ngày đầu còn có vẻ chờ đợi thủng thẳng, nhưng đến ngày thứ ba hắn không gọi cũng chẳng buồn nhắn tin nữa. Hắn làm nàng tức điên lên, mặc dù bên ngoài vẫn tỏ vẻ phớt đời. Nàng có tật xấu hay thức khuya. Tuần nay lại càng khuya hơn. Đêm nào cũng kỳ cạch bên máy tính. Bao nỗi giận hờn, buồn tủi nàng trút cả vào đó. Nàng ghi nhật ký. Nàng gửi Email, nhưng không phải là gửi cho hắn. Và, trước khi đứng dậy, bao giờ nàng cũng đọc lại những lá thư của hắn khi trước vẫn gửi cho nàng. Những lá thư đầy ắp nỗi niềm. Hắn động viên, khuyên nhủ. Hắn sẵn sàng làm một bờ vai cho nàng tựa mỗi khi buồn. Lời hắn nhẹ nhàng nhưng sâu sắc. Đôi lúc pha chút hài hước, dí dỏm. Hắn luôn biết cách làm cho nàng cười. Trước đây, ngày nào hắn cũng gửi thư cho nàng. Bận thì vài dòng. Cái tên “Meo” cũng xuất phát từ đó. Thâm tâm nàng rất vui khi có hắn. Đôi lúc còn nghĩ sẽ độc chiếm “tâm hồn” hắn. Nàng nhớ mãi lần hắn rủ nàng cùng dự một cuộc pícnic với các bạn của hắn. Trong đám đông ấy, không chỉ nàng mà có nhiều người khác cũng chú ý đến hắn bởi ngoài cái vẻ đạo mạo ra thì con người hắn còn là cả một kho sách. Hắn không phải tên mọt sách, nhưng hắn có một trí nhớ kỳ lạ. Điều gì hắn tâm đắc, chỉ đọc một lần đã nhớ. Hắn như bầu trời đối với nàng. Không quá nóng mà cũng không quá lạnh. Không quá gần gũi, cũng chẳng quá xa xôi. Hắn biết giữ khoảng cách tối thiểu để làm nàng chao đảo? Nàng đã từng nghĩ như vậy. Đôi khi nàng nhõng nhẽo, bắt nạt hắn. Một vài từ hắn viết nàng không hiểu (đôi lúc cố tình không hiểu) và nàng bắt hắn phải giải thích. Có khi rất đơn giản, nàng biết thừa nhưng lại làm ra vẻ không biết gì để hành tội hắn. Nàng “tạo” mưa nguồn, chớp bể, tranh thủ “đá” hắn vài câu đe nẹt... Hắn lại phải nghiền lại những lời mình nhắn. Và rồi, không muốn nhưng cũng đành gửi đi lời xin lỗi cho “mưa thuận gió hoà”. Những lúc như vậy, nàng cảm thấy mình có tí tị quyền uy với hắn. Liệu pháp “cho lòng nhẹ nhàng hơn” của nàng xem ra có phần hiệu quả. Vậy mà mới đây thôi, hắn “dám” cả gan gọi nàng là Sư tử! Dẫu là âu yếm chăng nữa, nàng cũng không chấp nhận được. Nàng khóc. Nước mắt nàng thấm đẫm khuôn mặt trái xoan, bết cả vào tóc. Nàng lăn ra giường. Hai tay đập liên hồi kỳ trận xuống nệm. Nàng vớ cái điện thoại, giơ lên, định quẳng vào tường thì chững lại. Không đành lòng. Chiếc điện thoại là của bạn nàng tặng. Nàng không thể vô duyên, vô cớ mà ném nó đi. Nhưng, cái tin nhắn trong đó thì vẫn ám ảnh tâm trí nàng, không cho nàng yên. Tim nàng quặn thắt. Ngộp thở. Nàng vật vã, làm mình làm mẩy với ...cái gối bông. Rồi nàng phóng xe ra phố. Vô định. Vòng vo thế nào, chiếc xe dẫn nàng đến nơi mà hắn rủ nàng đi pícnic. Ngôi biệt thự bỏ hoang có mái vòm phủ đầy dây leo hoa tím vẫn lặng lẽ đợi nàng. Ngước đôi mắt đầy u uẩn nhìn lên, nàng bắt gặp đôi cánh cửa sổ tầng 4 không khép. Chúng đang giương mắt nhìn nàng. Nửa như mời gọi. Nửa như giễu cợt. Nơi ấy, phía sau cánh cửa kia, hắn đã gặp nàng. Lần ấy, hắn đã lĩnh trọn hàm răng nàng in trên bờ vai trái. Kỷ niệm nhắc nhở về sự hiện diện của hắn! Tựa hồ không đứng vững. Nàng nhắm mắt lại, cố xua đuổi hình ảnh hắn. Càng đuổi xua, hình ảnh về hắn càng hiện ra rõ ràng, mồn một. Vẫn mái tóc bồng bềnh, nụ cười bí hiểm. “Thế nào, chỗ này nên...văn xuôi đấy chứ?”. Lần ấy hắn đã ghé tai nàng nói vậy. Người ta nói nên thơ thì hắn ngược lại. Bạn bè bảo nàng xinh thì hắn nói...thường thôi. Nhưng ánh mắt hắn thì da diết, đốt cháy ruột gan nàng. Hắn bảo đôi khi đứng trước đám đông phải giả bộ đoan trang, chững chạc chứ thực ra trong lòng cũng thấy run lắm, “đồ hộp” lắm. Hắn nói nhiều, nhưng nàng chỉ nhớ mỗi thế. Trước hắn, tâm hồn nàng cứ bị “treo ngược lên cành cây”. Nàng cho hắn cảm giác như đang được sở hữu một con Vịt giời đang bay trên không trung. Có lần hắn đã “nội tâm” với nàng như thế. Cả những lần hắn bận chi chít việc, nhưng trước khi đứng dậy hắn vẫn phải ào vào meo cái đã, cho dù cơm canh ở nhà đã nguội ngắt từ lâu... Nàng hoang mang. Không hiểu có phải trời sinh hắn ra để tặng cho nàng? Nhưng, nếu vậy thì sao hắn lại cứ như gần, như xa, tưởng với tay là có thể nắm giữ mà lại không thành.