Biển mênh mông không dấu vết những con đường
Nhưng có một con đường mang tên Bác đã in hằn trong mọi trái tim
Bác là Người thủy thủ đầu tiên, Đô đốc sau cùng
Đã đưa những chuyến hàng vào Nam và mang về từ đó nụ cười chiến thắng
Những chuyến hàng mang nặng niềm tin
Sự gửi gắm của bao người mẹ thương con,
Bao người vợ thương chồng
Chắt chiu trong hai sương, một nắng
Những chuyến hàng nhiều thương yêu, gửi gắm
Đâu chỉ là súng đạn, lương khô?
Đâu chỉ một Vũng Rô, dọc bờ biển miền Trung
tới chót mũi Cà Mau đâu chỉ một con tàu cảm tử
Con đường Hồ Chí Minh đã mặn máu bao người
trong chát mặn biển Đông, xương cốt lẫn trong từng hạt cát
Họ giấu tuổi tên mình, họ mang tên tuổi khác
Tuổi tên nào cũng dân tộc Việt Nam, cũng là con cháu Bác
Tự nguyện ra đi trong khát vọng chưa thành
Người trước gửi người sau nụ cười ngày chiến thắng
Đối mặt với sóng gió, đối mặt với bom đạn,
đối mặt với bệnh tật hiểm nguy phải đổi hướng,
nằm chờ nhưng đích đến chỉ một đường chạy thẳng
Thẳng từ trái tim đến mọi trái tim
Dù có lúc phải hủy tàu và hi sinh tất cả
Những vòng hoa trắng tinh kia đã nói điều gì
Sau bao nhiêu năm vẫn đầm đìa nước mắt
Vẫn in hằn từng vệt đau thương
Biển mênh mông không dấu vết những con đường
Nhưng con đường Hồ Chí Minh đã rạch sáng vệt bình minh trên biển
Từ mất mát hi sinh bao cuộc đời không tính đếm
Đã mọc lên ngọn hải đăng, những mốc,
những phao đánh dấu chủ quyền bằng máu xương, nước mắt
Trên con đường hiểm nguy ta đi trong chở che của Bác
Người thủy thủ đầu tiên, Đô đốc sau cùng
Đã lái những con tàu xé sóng đại dương bí mật
làm nên một con đường huyền thoại
Sáng mãi tên Người đâu chỉ ở biển Đông?
Các cháu miền Nam ra thăm Bác
Các cháu ở miền Nam mới ra Bắc lần đầu
Đến thăm Bác bất ngờ không hẹn trước
Nắng đẹp trời trong mà rưng rưng nước mắt
Bác cháu quây quần như Nam Bắc đoàn viên
Cúi xuống nhìn mâm cơm, chúng tôi cùng nhìn lên
Lòng như thể cánh rèm rung trong gió
Các cháu vượt Trường Sơn ra đây bằng đôi chân đi bộ
Bác thật có lỗi với đồng bào miền Nam vì chưa thể vào thăm?!
Câu nói của Người làm chúng tôi nghẹn ngào suốt cả bữa ăn
Suốt cả bữa ăn Bác chỉ lo gắp thức ăn và xới cơm cho từng đứa
Chúng tôi đến bất ngờ, bữa cơm thường mà như cỗ
Món ăn hai miền đủ cả những buồn vui.
Món ăn hai miền được chế biến tự tay Người
Dặn nhà bếp mua về, tự tay Người nấu nướng
Đúng khẩu vị miền Nam khi cúi xuống
Ngước lên nhìn như đang ở miền Nam
Hỏi thăm từng đứa một, Bác đi khắp quanh bàn
Năm sáu đứa chúng tôi, đứa nào cũng được ngồi cạnh Bác
Bác ở giữa miền Nam, miền Nam đang giữa lòng miền Bắc
Bác cháu quây quần như Nam Bắc đã đoàn viên
Không còn được đón Bác vào thăm ngày thống nhất hai miền
Không phải Bác có lỗi với đồng bào miền Nam mà chúng ta có lỗi…
Đâu chỉ năm sáu đứa chúng tôi còn nợ Người câu hỏi
Các cháu có hợp khẩu vị hay chỉ vì nể Bác bữa hôm nay?!
N.H.H