T |
ôi vốn là người đa cảm. Một trong những việc hay làm của tôi là nhớ về quá khứ. Không phải lúc sa cơ, hết thời mà lúc xêng xang, sung sướng tôi vẫn chạnh nhớ thuở bần hàn. Những lúc đó, trong ký ức tôi, những hình ảnh cũ luôn làm tôi sống dậy cả một thời quá khứ. Một trong những nỗi nhớ đó, lằn trong ký ức của tôi là những lần lẽo đẽo theo mạ ra chợ Do. Con bé tôi tóc cháy khét nắng được mạ cho đi chợ là mừng lắm, có thể xem đó là những chuyến du lịch khám phá quan trọng của tôi. Từ những lần đi chợ đó để rồi sau này đi nhiều chợ, nhiều siêu thị sầm uất khắp cả nước, tôi vẫn thầm so sánh với chợ Do. Tôi tìm ra một điều gì đó thật khác lạ, lưu mãi trong ký ức nhưng khó gọi ra thành tên.Thôi thì tôi tạm gọi ra và đặt tên nó là “Hồn chợ” vậy.
Nằm ở vùng Đông Vĩnh Linh, chợ Do dân dã, hiền lành, lam lũ khiêm tốn như người dân ở đây. Như câu ca ai đó đã truyền tụng lâu đời: Chợ Do chợ của nhà quê. Chợ sắn, chợ cá, chợ chè, chợ tiêu. Nếu bạn muốn khám phá nguyên khí của vùng đất này, nơi có những cánh đồng lúa bát ngát, những triền đất đỏ bazan nhức mắt, nơi có những vườn hồ tiêu, chè, ớt, sắn chen nhau. Nơi có cánh rừng nguyên sinh Rú Lịnh, có cửa biển và những vùng đất bãi bồi phù sa màu mỡ của con sông Hiền Lương lịch sử... Tất cả đặc sản của vùng đất đó đều hội tụ đầy đủ ở chợ Do này.
Hoa trái của vùng đất này từ hạt gạo, củ khoai, củ sắn, hạt tiêu, bó chè rồi mớ rau lang, rau muống... trái dưa, bó sả rồi cá biển, cá đồng, mớ tép, mớ tôm... tất cả đều được gồng gánh trên đôi vai của các mẹ, các chị về họp mặt ở ngôi chợ quê này.Những người dân chân chất đã khoác lên chợ một cái gì rất dỗi thiêng liêng, thâm trầm dân dã. Và cả những thứ được xem như đặc sản của chợ Do thì cách bày và bán cũng không giống bất cứ chợ nào. Đầu tiên phải kể đến là hạt tiêu, đây là thứ đặc sản mà tôi dám chắc với bạn rằng không nơi nào trong tỉnh nhiều hơn ở chợ Do. Tiêu chợ Do hạt chắc cay đến nao lòng. Mùa tiêu chín, chợ Do la liệt, từng đùm, từng gói được bày bán trên các nẹt. Người bán nhiều từng thúng, từng bao chất đầy khắp chợ. Hạt tiêu phơi khô cất trữ quanh năm. Những dịp lễ tết, mua sách vở, quần áo cho con đến trường họ lại đem vài yến ra bán. Những lúc có khách khứa, cần vài ba chục lẽ họ lại đem vài cân, thậm chí vài long ra chợ Do. Cứ túc tắc, thủng thẳng như thế, chợ Do không lúc nào thiếu tiêu. Có một điều là là tiêu chợ Do lúc nào cũng bán hết, chẳng mấy khi người bán mang về bởi vì đây đã có người gom sĩ đem đi bỏ mối nơi khác.
Chè ở chợ Do cũng là điều đáng nói. Chè ở đây có hương vị khác chè các nơi khác. Tất cả những người nghiện chè đều thích uống chè xanh chợ Do. Dù được chở đi bỏ mối ở đâu thì người ta phải chọn bằng được loại chè xanh ở đây để mua. Chè chợ Do khi nấu uống có vị thơm ngon, nước có màu xanh. ở đây không rõ vì sao lại tập hợp rất nhiều giống chè: Chè Hà Giang, chè Phú Thọ, chè Thái Nguyên. Chắc trong quá trình
Với khách đường xa, đi chợ là để xem, để khám phá một vùng quê. ở chợ Do này chẳng cần rao bán, chèo khéo nhưng khách không đành lòng bỏ đi. Ngoài những đặc sản truyền thống của vùng đất thì nhiều thứ quà vặt ở đây cũng đủ níu chân bạn. Cầm lòng sao được khi nhìn thấy giữa lưa thưa hàng quán là những nẹt xếp đầy bánh đúc rau câu, một thứ quà của biển cả cộng với bát ruốc pha thêm trái ớt đỏ bày ra trước mắt. Thứ bánh này ngày nay đã nâng lên hàng đặc sản,cũng rất khó tìm. Đây là thứ quà vặt thích thú nhất, ăn vào bổ và mát. Nhờ nó mà chống lại cái nắng, cái gió ở vùng đất này chăng.Chợ Do còn có một thứ đặc sản nữa là bánh bột lọc kẹp bánh đa.Cũng là thứ bánh bột lọc, nhưng cách làm ở đây khác lạ so với các nơi khác. Quá trình làm giống bánh bột lọc thông thường nhưng không có nhân. Sau khi bánh luộc chín vớt ra trộn với nước lèo gồm tôm giả nhỏ, lạc, nước mắm, nước mỡ và một số gia vị khác. Những chiếc bánh đa được nướng phồng thơm phức, bẻ đôi, kẹp ở giữa là bánh bột không nhân đó quả là món ăn hấp dẫn. Bánh ăn vào có hương vị của ném, vị cay của ớt tiêu, vị ngọt của tôm, vị bùi của lạc và bánh đa.Tất cả trộn lẫn vào nhau tạo nên một hương vị độc đáo, khó lẫn vào đâu được.Ăn bánh đúc rau câu,bột lọc kẹp bánh đa, uống bát nước chè xeng “đứng đụa”, những món quà quê dân dã dù ở đâu vẫn nhớ, khi nhắc đến vẫn thèm. Đó là thứ quà của những bà mẹ nghèo Vĩnh Linh dành cho con cháu như nhắc nhở chúng đừng bao giờ quên gốc gác quê hương.Những món quà của trời đất bình dị là vậy mà đã là ngẫu hứng cho biết bao nhiêu người, không ai nỡ xa vì thương nhớ. Phải chăng những thứ quà quê đó đã làm nên hồn cốt chợ Do này.
Nhưng điều khiến tôi nghiện chợ Do này chưa hẳn là những thứ đặc sản đó. Điều làm tôi nhớ đến nao lòng, nhớ như nhớ người thân của mình là những người mẹ người chị buôn bán ở chợ Do này. Tôi thường ngắm họ những lúc ra chợ.Những người phụ nữ lam lũ trên cánh đồng một nắng hai sương, những người đàn bà gắn bó với ruộng vườn, với chiến tranh và chia cắt. Quanh năm vất vả ăn khoai, ăn sắn, uống nước chè xanh. Cái khó, cái khổ cũng giống như cái vui... thì tất cả cũng rứa, họ luôn bình thản để chống chọi với số phận mặc dù họ đã lập nên bao nhiêu kỳ tích anh hùng và cả cuộc đời tần tảo chỉ biết hy sinh cho chồng, cho con. Những đôi chân to bè không bao giờ mặc dép, gan bàn chân chai nhiều chỗ, gót nứt nẽ như đồng khô mùa hạn, những đôi vai chống đỡ nhọc nhằn với chiến tranh, với mùa màng thất bát, với gió lào, ngập lụt thiên tai để rồi cứ mỗi sáng sớm trên các ngã đường đất đỏ Vĩnh Hiền, Vĩnh Hoà, Vĩnh Thạch...gồng gồng gánh gánh trên vai họ lại đổ về chợ Do với mùa nào thức nấy. Đi bộ hàng mấy cây số, tất cả ra chợ mua mua bán bán để rồi lại tất tả trở về với mảnh ruộng, mảnh vườn. Những đồng tiền nhỏ nhoi thu được từ mớ rau, con cá, hạt tiêu, bó chè... tuy nhỏ nhoi thật nhưng đầy niềm vui, bởi nó được làm ra từ những giọt mồ hôi mặn chát. Với từng ấy công việc, ngút ngàn thời gian, đáng ra họ phải mệt nhoài, thế mà lạ, tất cả họ đều tươi tắn. ấy là vì việc làm mà quên mệt, ấy là vì thương chồng thương con mà không quản ngại vất vả. Lòng yêu thương khi thấy người thân của mình hạnh phúc làm cho con người ta quên nỗi buồn phiền cực khổ, nhiều khi ham mê công việc quá và cũng có khi thấy nhà cửa bình an, vui vẻ mà quên hết nỗi mệt mỏi của mình.
Như đã hiểu nhau nỗi vất vả nhọc nhằn nên người mua bán ở chợ Do cũng lạ lắm, người mua không cần mặc cả bon chen, người bán cũng chẳng cần đanh đá, chua ngoa kẻ chợ. Chợ như chỉ để trao đổi, chia sẻ với nhau những gì mình có. Người xứ ruộng bán đi những thứ nông sản để mua về con cá con tôm, kẻ ở biển bán con cá con tôm để mua về mớ rau hạt gạo. Không hề có chuyện nặng nhẹ, cân đong đo đếm ở đây, giữa người mua người bán đã có niềm tin trong nhau đầy ăm ắp.
Người đi chợ nhiều khi không hẳn vì mục đích mua bán mà ra chợ để gửi gắm thông tin, tình cảm cho nhau. Những cô gái lấy chồng xa xứ, thương cha nhớ mẹ ra chợ vì muốn thăm hỏi sức khoẻ của người thân, gửi gắm thông tin tình cảm cho mẹ già, em nhỏ, gửi đồng quà tấm bánh thông qua những người đi chợ cùng quê.
Ngôi chợ cũ, hàng quán lưa thưa, phất phơ mái tranh những chiều gió
Nếu bạn đã mệt nhoài ở thành phố, với bao lo toan, chức tước, công danh, khói bụi. Tôi khuyên bạn nên làm một chuyến dã ngoại về chợ Do. Bạn sẽ gặp lại những món quà quê từ thuở bé, những đặc sản trong những khu vườn ở miền quê Đông Vĩnh Linh trù phú. Gặp những người chị, người mẹ, những khuôn mặt thân thuộc, những khuôn mặt mới mẽ, những người đã từng gặp và cả những người bạn chưa từng gặp, tất cả đối với bạn họ đều gần gụi, thân thuộc làm sao. Chính họ đã là hồn chợ.
T.L