Tiến tới kỷ niệm 40 năm ngày truyền thống Vĩnh Linh, từ số này, CV sẽ lần lượt giới thiệu những bài viết nhiều tâm huyết nói về vùng đất được mệnh danh là MIỀN ĐẤT LỬA
Ba mươi lăm năm trước, năm 1957, khi nước nhà còn bị chia cắt, tôi đã về sống và làm việc với bà con cô bác, các út, các cháu thiếu nhi tại mảnh đất anh dũng lịch sử Vĩnh Linh. Tôi đã được sống trong tình yêu thương, đùm bọc, bảo vệ của nhân dân, công an, quân đội, nhất là ở thôn Hiền Lương, nơi thuyền bè bờ Bắc cũng như bờ Nam cứ hằng tuần đều tập trung ở đây để tổ công an liên hiệp hai bên kiểm soát và tuần tra, tổ công an lại làm việc bờ Nam. Từ thực tế cuộc sống tôi đã dựng tác phẩm “Tìm gặp người thân” mô tả lại một bữa thuyền bè bờ Nam cập bến Hiền Lương, bà con ở bờ Bắc đều tập trung ở gần cầu Hiền - Lương để tìm người thân của mình trong các thuyền phía Nam, nơi một phần bà con cô bác ruột thịt của mình đang ở. Nhưng sự gặp gỡ thân thiết thường bị anh cảnh sát của Diệm trong tổ liên hiệp theo dõi, nên bà con miền Nam tuy gặp gỡ người thân của mình ở bờ Bắc nhưng không dám biểu lộ tình cảm công khai mà dồn nén dấu diếm, vì sợ khi trở về miền Nam chúng vu là liên lạc với Việt Cộng sẽ bị đánh đập tù đày. Ngoài tác phẩm trên, một đề tài nổi lên là tình cảm của nhân dân miền
1) Các cháu thiếu nhi lớp mẫu giáo vui hát trong địa đạo. Trong giờ nghỉ nhìn các gương mặt tươi sáng với cặp mắt đen lánh lung linh thật đáng yêu với đôi tay nhỏ như cánh bướm múa hát.
2)Tôi đã tìm gặp chị Tường đã sinh con ở địa đạo năm 1968, năm bom đạn quyết liệt nhất, nay là bà mẹ vui vẻ, tươi tắn đang chơi với cháu gái Lan 6 tuổi. Hai mẹ con trong những bộ áo tươi tắn nói lên sự vui vẻ hồn nhiên của những con người được sống trong một đất nước độc lập, tự do. Tôi cũng tranh thủ ghi lại cảnh nắng chiều rực Vĩnh Mốc với những cảnh quan quen thuộc với những bờ tre, bụi chuối, hàng dừa, bà mẹ ẵm con, đàn bò gặm cỏ bên lề đường và xa xa là biển và địa đạo.
Những ngày sống ở Vĩnh Mốc nói riêng cũng như ở huyện Vĩnh Linh nói chung, tôi như trở về quê nhà thân mật, đầm ấm. Các đồng chí Hồ Báo – phó Bí thư Đảng ủy xã, anh Ngơi phụ trách Bảo tàng, gia đình bà Xúy nơi tôi ở và làm việc. Điều rất đáng quý là công việc của bà con ở biết rất vất vả, luôn chân, luôn tay, nhưng khi cần người đứng mẫu, mang vác đồ vẽ từ nhà ra địa đạo, các cháu gái, cháu trai đã giúp và làm việc với tính trách nhiệm cao rất đúng giờ. Tất cả điều đó thôi thúc tôi phải vẽ cho đẹp, cho tốt, ghi lại những sự biến đổi kỳ diệu của con người trên mảnh đất lịch sử và anh hùng này. Trong công cuộc nghệ thuật nói riêng, Cách mạng nói chung phải có tâm huyết, phải có tấm lòng tin tưởng vào nhân dân, vào Đất nước thì công việc gì ta cũng làm được. Đó là kinh nghiệm tôi đúc kết được qua gần 60 năm tôi hoạt động nghệ thuật. Tôi rất vui mừng thế là chuyến đi vẽ ngắn ngày của tôi ở Vĩnh Linh đã thành công tốt đẹp và tôi hứa với đồng chí Phan Chung - Phó Bí thư Tỉnh ủy Quảng Trị nhất định ở triễn lãm 40 năm thành lập khu vực Vĩnh Linh 1954 -1994 tôi có thể giúp tỉnh ta một phòng tranh nghiêm chỉnh, đẹp về Vĩnh Linh và đường mòn Hồ Chí Minh trên mảnh đất Quảng Trị thắm thiết tình nghĩa.
Tôi thấy mình có được một hạnh phúc lớn của người nghệ sĩ chân chính, những công việc mình làm hợp với lòng dân và quy luật Cách mạng.
Từ triễn lãm năm 1990 của tôi tổ chức tại Hà Nội - kỷ niệm 100 năm ngày sinh của Chủ tịch Hồ Chí Minh - tôi đã đến cảng Nhà Rồng ở thành phố Hồ Chí Minh - Côn Đảo của Vũng Tàu, Bà Rịa đất mũi của Minh Hải và tháng 5 vừa rồi ở Vĩnh Linh, Quảng Trị….vẽ những cảnh đẹp của đất nước, những sự kiện lịch sử, những con người trung với nước, hiếu với dân, những cháu gái đẹp người, đẹp nết để bổ sung vào phòng tranh lớn: “ĐẤT NƯỚC MÙA XUÂN” sẽ trọng thể khai mạc tại Thủ đô Hà Nội vào ngày 2/9/2000, phòng tranh mà tôi chuẩn bị gần 3 thập kỷ này để mừng nhân dân ta, Tổ quốc Việt Nam muôn vàn yêu dấu đang bước vào thế kỷ thứ 21 đầy thử thách nhưng thật sáng lạn và huy hoàng. Đây là món quà tinh thần tôi dâng lên Bác Hồ muôn vàn kính yêu khi Người vừa tròn 110 mùa xuân, dâng lên nhân dân Việt Nam đôn hậu tình nghĩa đã biến tôi từ người họa sĩ nô lệ mất nước thành người họa sĩ - chiến sĩ Cách mạng vì nhân dân mà phục vụ và chiến đấu.
V.G