Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Quảng Trị 11/12/2024 Danh sách tạp chí Hotline: 02333 852 458 Đặt báo Giới thiệu tạp chí

Tìm kiếm trên website chúng tôi

X

Bức thư tình không chữ

Người ta thường nói, yêu nhau thì đâu cần phải lý do. Quách Lượng và Lã Na học cùng trường đại học, nhưng không cùng lớp, hiểu nhau không nhiều lắm, thậm chí còn chả mấy khi nói chuyện với nhau. Nhưng không hiểu sao, Quách Lượng đã yêu Lã Na! Một tình yêu say đắm, mãnh liệt. Mỗi khi gặp nhau, Quách Lượng đều nhìn Lã Na một cái nhìn đắm đuối.

Ngày hôm đó, Quách Lượng từ trường về nhà, tình cờ lên xe cùng với Lã Na. Thông thường, đây là một cơ hội tốt để bắt chuyện, nhưng mà, cả hai đều không có chỗ ngồi. Đứng trên xe, khi xô về đằng trước, lúc dạt lại đằng sau, hai người chẳng nói với nhau câu gì. Lã Na luôn không nhìn về phía anh ta. Không có cách nào, Quách Lượng định há miệng nói một câu, nhưng lại ngại ngần rồi nuốt vào trong cổ họng. Đến bến xe mình phải xuống, anh ta mới gượng gạo đến trước Lã Na định nói một lần, nhưng đã quá muộn rồi!

Quách Lượng chán nản vô cùng. Về đến nhà, anh ta muốn đi tắm ngay, không ngờ lúc thay quần áo, anh ta bỗng thấy trong túi áo của mình có một bức thư tình! Vội liếc dòng chữ ghi trên đó, ồ, là thư của Lã Na, bên trong còn có tấm ảnh của cô ấy! Quách Lượng vui quá, gần như muốn nhảy lên, có lẽ nào nàng đã yêu mình? Đêm đó, anh ta trằn trọc, hầu như không ngủ được. Anh ngắm đi ngắm lại từng nét chữ duyên dáng và những lời yêu thương nồng thắm trong lá thư. Anh đọc đi đọc lại và xúc động vô cùng. Anh lấy giấy bút viết thư hồi âm cho Lã Na. Ngày hôm sau, sau khi đến trường, nhân khi không có ai chú ý, anh liền nhét vào cặp của Lã Na.

Lã Na thấy bức thư tình mà tim đập rộn ràng, liền bỏ đi ngay không nói câu gì. Quách Lượng hồi hộp đợi tin tốt lành. Sau vài ngày, Lã Na đã có hồi âm! Lúc ấy, Quách Lượng rất vui mừng, không nói câu nào, vội vã chia tay Lã Na, định trở về ký túc xá, đọc thật kỹ lá thư. Nhưng ai mà biết được, một cậu bạn cùng lớp thấy vậy liền lặng lẽ theo sau Quách Lượng. Vừa đến ký túc xá, cậu ta giật lấy bức thư rồi cười ha ha và định đọc tướng lên. Quách Lượng lo lắng, đưa tay giằng lấy bức thư, không nghĩ rằng, cậu bạn ấy ngẩn người ra một lát và cười: “Ôi kìa! Bức thư tình mà chả có chữ nào, các cậu giữ bí mật khiếp thế!” Quách Lượng cầm lên xem và cũng ngạc nhiên, đúng là bức thư hồi âm của Lã Na là một tờ giấy trắng, không có lấy một chữ!

Sau đó, một số bạn học biết chuyện thì trêu đùa rằng, bức thư tình này cực kỳ kiêu ngạo. Quách Lượng thì cười không nổi, trong lòng rất bối rối. Một lần, Quách Lượng gặp Lã Na ở cổng trường, anh ta lấy can đảm đến gặp và hỏi cô chuyện lá thư là như thế nào. Lã Na khẽ nói: “Tôi xin lỗi, tôi và anh không thấy cảm xúc gì, nhưng không trả lời thì không lịch sự lắm, nhưng trả lời thì chả có gì mà viết cả.” Quách Lượng nói không ra lời, không thấy cảm xúc gì ư? Đọc mà không hiểu ư? Em đang đùa tôi đấy à, bức thư tình của em chẳng phải là rất nồng nhiệt đấy chăng? Lã Na thấy anh ta rất bối rối, nên không nói câu nào, quay người bỏ đi. Quách Lượng muốn đuổi theo để hỏi cho ra lẽ, nhưng sau đó nghĩ lại, người ta đã nói không có cảm xúc gì, mà lại thờ ơ như vậy, thì cố đuổi theo cũng chẳng có ý nghĩa gì. Thế là, anh ta dừng bước, lắc đầu và quay về ký túc xá.

Mọi chuyện đã qua, từ trên nét mặt đến nơi sâu thẳm từ đáy con tim, Quách Lượng vẫn còn rất đau khổ, anh không thể nào quên được Lã Na!

Thấm thoắt đã đến ngày tốt nghiệp, Quách Lượng đi ra phố để mua đồ gì đó. Khi anh đang cúi đầu rảo bước qua một con hẻm, bỗng va vào một cậu bé chừng mười hai, mười ba tuổi. Cậu bé rất sợ hãi và nói: “Em xin lỗi!” rồi bỏ chạy. Quách Lượng không phản ứng gì, lại thấy một cô gái từ phía sau đuổi tới và hét lên: “Nhanh lên, bắt lấy nó!” Cô gái ấy chính là Lã Na! Quách Lượng bỗng nổi nóng và hăng hái hẳn lên, ba chân bốn cẳng đuổi theo cậu bé, túm lấy và đè cậu ta xuống đất. Đúng lúc ấy, Lã Na cũng vừa chạy tới. Cô vừa túm lấy thắt lưng, vừa chỉ tay vào cậu bé và mắng: “Thằng bé xấu xa này! Nói đi, mày vừa ăn cắp cái gì của tao phải không? Mau trả tao đây!”

Cậu bé khóc và nói: “Anh ơi, chị ơi, tha cho em đi, em thực là không biết!” Vừa nói đến đây, cậu ta liếc nhìn Quách Lượng, vội hét lên: “Em đã nhét vào túi của anh này! Là anh ấy, em nhớ rất rõ mà!” Quách Lượng và Lã Na cùng ngẩn người ra. Sau một lát, Lã Na cười phá lên rằng đã rõ cả rồi, cô kể về những chuyện đã xảy ra với Quách Lượng. Hóa ra là, lần ấy Quách Lượng về nhà trên cùng chiếc xe với Lã Na, cậu bé đứng ngay đằng sau Lã Na. Cậu ta nhân lúc Lã Na không chú ý, thò tay vào túi của Lã Na, chạm vào bức thư và tấm ảnh lại tưởng là tiền và thẻ ngân hàng, liền lấy trộm. Xong việc, cậu định chuồn ngay lập tức. Không ngờ, ngay lúc đó có hai viên cảnh sát đi tới, cậu ta sợ quá vội nhét ngay vào túi của Quách Lượng, rồi vội vã xuống xe. Đây là tất cả câu chuyện mà không ai biết cả. Sau đó, Lã Na cũng nhớ lại, nghi là cậu bé đã làm việc này. Hôm nay, trên đường phố, Lã Na vô tình gặp cậu bé này, không muốn hỏi lại mà cậu ta đã sợ hãi, nói một câu: “Không biết” và chạy đi...

Nghe điều này, Quách Lượng gượng gạo cười và nói: “Em đã nói đọc mà không hiểu thư của tôi, thực ra là tôi đã đọc thư của em.” Lã Na đỏ mặt, xấu hổ: “Đấy không phải là một bức thư tình, chỉ là bản nháp một bức thư tình, có kẹp tấm ảnh ở đó, anh rõ chưa?” Cậu bé ấy thấy Quách Lượng nói, cậu bỗng nảy ra một ý tưởng, nên khẩn khoản: “Anh và chị, thả em đi, em chúc anh chị yêu nhau đến đầu bạc răng long, có đuợc không?”

Nghe câu này, Quách Lượng khỏi phải nói là mừng quá đi rồi, liền nói: “Cảm ơn em, cảm ơn em!” Nhưng, Lã Na thì đỏ cả mặt, một lúc sau mới lẩm bẩm: “Em nói nhảm cái gì vậy! Không được, phải nhờ cảnh sát giáo dục em thôi.” Cậu bé nghe xong, sợ hãi ngây người ra, liền ôm chân Quách Lượng và khóc: “Đừng giao em cho cảnh sát, bố em mà biết thì đánh em chết mất, anh hãy cứu em!” Quách Lượng động lòng, thấy cậu ta như thế, liền bảo Lã Na cho cậu bé một cơ hội, vì cậu vẫn còn nhỏ. Lã Na lạnh lùng: “Anh làm người tốt, tôi làm người ác nhé!” Quách Lượng ngạc nhiên, lúng túng, không hiểu ra sao. Lã Na mỉm cười và nói: “Được thôi, nghe lời cậu, dù sao, cậu bé này không phải là người đại ác. Tuy nhiên, người tốt phải làm người tốt đến cùng.” Quách Lượng đã hiểu những gì cô nói, sau đó, họ cùng lên xe đưa cậu bé về nhà. Hóa ra là, nhà cậu bé rất nghèo, mẹ thì mất sớm, cha không có bản lĩnh, không kiếm được bao nhiêu tiền, lại thêm tính khí thất thường, thấy con học được cái xấu, chỉ biết đánh đập. Vì thế, cậu bé đã bỏ học, và cha cậu cũng không biết…

Sau khi Quách Lượng và Lã Na biết được điều này, liền giấu chuyện cậu bé đi ăn cắp, chỉ thuyết phục người cha để cậu bé đi học tiếp. Người cha cám ơn họ, nhăn nhó nói: “Chủ yếu là nó không muốn đi học, và tôi cũng không có tiền cho nó đi học?” Lúc ấy, cậu bé giàn giụa nước mắt, nhìn Quách Lượng và Lã Na, nói lí nhí: “Em muốn đi học lắm, em đã hối lỗi rồi, bây giờ em thực sự muốn đi học!” Lã Na thấy thật chua xót, liền nói với người cha: “Chú ơi, chú cứ cho em nó đi học đi, cháu sẽ đi làm rồi, chuyện tiền nong đã có cháu lo thêm.” Lã Na nhìn ánh mắt của Quách Lượng, anh ta im lặng.

Sau những chuyện này, cả Quách Lượng và Lã Na cùng đi làm, chỗ làm việc của họ đều ở thành phố này, cách nhau cũng không xa lắm, dù có việc hay không có chuyện gì, Quách Lượng cũng luôn hẹn với Lã Na đi theo, rủ đi bộ ra cửa hàng ăn tối, Lã Na cũng luôn vui vẻ đồng ý. Tất nhiên, họ không quên cậu bé, mà luôn quan tâm đến cậu, cứ đầu tháng khi có lương, họ lại cho cậu bé một ít tiền.

Một đêm, Quách Lượng đi xe máy đưa Lã Na tới nhà cậu bé để đưa tiền. Khi quay về thì trời đã tối, Lã Na vốn sợ tối nên ngồi sát vào lưng Quách Lượng. Lúc ấy, Quách Lượng rất hứng chí, không nhịn được đành nói thật lớn: “Na ơi, anh thực sự yêu em!” Lã Na im lặng một lát rồi khẽ nói: “Nhưng em không thấy cảm xúc gì…” Nghe câu này, Quách Lượng thấy thật chán nản, làm sao lại không thấy cảm xúc gì? Mải nghĩ, anh ta mất tập trung, chiếc xe mất lái đổ kềnh, cả người và xe rơi xuống một cái rãnh bên đường.

Trong khoảnh khắc ấy, Quách Lượng theo bản năng đẩy Lã Na vào đống cỏ khô ở bên đường, còn mình thì ngã sõng xoài, lập tức bị ngất đi! Sau một lúc lâu, Quách Lượng mới tỉnh dậy, cảm thấy toàn thân đau ê ẩm, chỉ nghe thấy Lã Na khóc nức nở: “Anh thật ngốc? Làm sao mà em không cảm thấy cơ chứ! Em thích viết, chẳng qua là muốn để dành cho anh viết một phần bức thư tình ấy.” Trong lòng Quách Lượng cảm thấy cực kỳ sung sướng, quên cả đau đớn, nhưng anh ta vẫn nằm bất động, mắt nhắm nghiền, để hưởng trọn những phút giây êm ái này. Lã Na đâu có biết như vậy, cô cúi xuống ngực Quách Lượng và tiếp tục khóc: “Vì sao anh lại đẩy em, để bây giờ phải chịu thế này?” Quách Lượng không nhịn nổi, muốn ôm chặt lấy Lã Na, vuốt ve an ủi cô. Nhưng ai mà biết được, lúc ấy còi cấp cứu vọng tới, lúc nãy Lã Na đã bấm điện thoại số 120 để gọi xe cứu thương rồi.

Quách Lượng bị thương không nặng lắm, lại có sự chăm sóc của Lã Na, anh ta bình phục rất nhanh. Sau khi xuất viện, đi làm được mấy ngày, anh ta đã viết một bức thư tình dài cả chục trang, trịnh trọng trao cho Lã Na. Nhưng không ngờ rằng, thư hồi âm của Lã Na vẫn chỉ là một tờ giấy trắng, không có lấy một chữ! Làm sao lại hồi âm như vậy? Quách Lượng vừa băn khoăn,vừa hồi hộp, Lã Na e thẹn nở nụ cười, thì thầm: “Điều này không phải là không thấy cảm xúc gì, mà đây là toàn bộ đã giao cho anh rồi, trên tờ giấy trắng anh thích viết cái gì, thì nó là cái ấy.” Quách Lượng vui mừng khôn xiết, vội vàng viết lên trang giấy trắng: “Em yêu anh Quách Lượng, mãi mãi không bao giờ thay đổi!” Sau đó, anh ta nhẹ nhàng ôm lấy Lã Na…

Ngày đính hôn hôm đó, đứng trước những người bạn cùng học đến chúc mừng, Quách Lượng giải thích hàm ý thật sự của bức thư tình không chữ. Mọi người đều thở phào, cùng nói rằng đây mới là bức thư tình kiêu ngạo nhất! Quách Lượng cũng đặc biệt mời cậu bé, anh nói nhỏ với cậu: “Hôm nay không thể thiếu em được, em là một người mai mối nhỏ.” Cậu bé rất vui, tặng cho họ hai món quà: một là giấy chứng nhận học sinh giỏi, một là bài thi đạt điểm rất cao!

 

Phạm Thanh Cải dịch từ nguyên bản tiếng Trung Quốc

 

 

PHÓ KÍNH TÙNG :mongoactron: TRUNG QUỐC:dongngoactron:
Bài viết đăng trên Tạp chí Cửa Việt số 306

Mới nhất

Bế mạc Trại sáng tác văn học nghệ thuật chủ đề “Người lính với sự nghiệp bảo vệ Tổ quốc và quê hương Quảng Trị”

10 Giờ trước

Chiều ngày 10/12, Bộ Chỉ huy Quân sự tỉnh Quảng Trị phối hợp Hội Văn học nghệ thuật tỉnh tổ chức bế mạc Trại sáng tác văn học nghệ thuật chủ đề “Người lính với sự nghiệp bảo vệ Tổ quốc và quê hương Quảng Trị” năm 2024.

Ban Chính sách với sứ mệnh kết nối thiêng liêng

10/12/2024 lúc 12:24

Ban Chính sách, Phòng Chính Trị, Bộ Chỉ huy Quân sự (CHQS) tỉnh Quảng Trị được giao nhiều nhiệm vụ quan trọng, không chỉ hỗ trợ tìm kiếm, quy tập hài cốt liệt sĩ mà còn thực hiện các chế độ chính sách đối với người có công với cách mạng...

Kỷ niệm 73 năm Ngày truyền thống Mỹ thuật Việt Nam và khai mạc Triển lãm hội họa Lê Hữu Quỳnh

08/12/2024 lúc 15:03

TCCVO - Sáng nay 8/12, tại thành phố Đông Hà, Hội Văn học Nghệ thuật (VHNT) tỉnh Quảng Trị phối hợp với Chi hội

Tạp chí Cửa Việt đoạt giải Khuyến khích Giải thưởng Toàn quốc về Thông tin đối ngoại lần thứ X

03/12/2024 lúc 23:05

TCCVO - Tối ngày 3/12/2024, tại Nhà hát Lớn Hà Nội, Ban Tuyên giáo Trung ương và Ban Chỉ đạo Công tác thông tin đối ngoại đã tổ chức Lễ trao Giải thưởng toàn quốc về thông tin đối ngoại lần thứ X.

Hơn 14.000 bức ảnh tham gia Cuộc thi ảnh nghệ thuật cấp Quốc gia "Tự hào một dải biên cương" lần thứ III

25/11/2024 lúc 23:57

TCCVO - Tối ngày 25/11/2024, tại Trung tâm Phát thanh - Truyền hình Quân đội (Đống Đa, Hà Nội) diễn ra Lễ trao giải Cuộc thi ảnh nghệ thuật cấp Quốc gia "Tự hào một dải biên cương" lần thứ III . Cuộc thi do Ban Tuyên giáo Trung ương chủ trì, phối hợp với Ban Đối ngoại Trung ương, Bộ Ngoại giao, Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch, Bộ Công an, Tổng cục Chính trị Quân đội nhân dân Việt Nam, Bộ Tư lệnh Bộ đội Biên phòng, Hội Nghệ sĩ Nhiếp ảnh Việt Nam và các đơn vị liên quan tổ chức.

Tạp chí số cũ
Câu chuyện du lịch
tư tưởng Hồ Chí Minh

Thời tiết

Quảng Trị

Hiện tại

26°

Mưa

12/12

25° - 27°

Mưa

13/12

24° - 26°

Mưa

14/12

23° - 26°

Mưa

Nguồn: Weathers Underground