16/08/2022 lúc 10:53
07/10/2021 lúc 10:07
- K
hông phải chồng! Không phải vợ! Đi đi!
Sau khi bấm mạnh hai ngón tay vào sợi dây rừng, già làng Rơ Măh Jun trừng mắt, xoắn tay dứt khoát rồi hất tạt hai đoạn dây sang hai bên. Lời tuyên bố như cái roi quất thẳng vào tim, lời ấy chao nghiêng mặt đất, chao qua mái nhà rông cao vút, âm âm tận những ngọn cây cao su và cứ thế vọng nhói về tim như trăm ngàn cây kim đâm đau đâm đớn vào lồng ngực Plang. Như cái cây rừng đổ quỵ, Plang không muốn sống nữa, muốn chạy một mạch về nhà vốc nắm trái phun-kran treo trên bếp lửa mà nhai ngấu nghiến cho hồn mau theo Yàng, cho xác mau về đất. “Plang ơi là Plang! Đời mày bị phù phép rồi! Con ma đau đớn ám mày suốt đời thế này sao?” Suy nghĩ ong ong, lời tra hỏi ong ong, đầu Plang đau buốt, càng bịt chặt hai tai, tiếng già làng Jun càng rền động:- Không phải chồng! Không phải vợ!...Hai người nắm hai đầu dây: Plang một đầu, họa sĩ Quy một đầu mà sao sợi dây cứ rung bần bật, mà sao mắt không dám nhìn nhau, cái bụng không có nhau nữa rồi, thật sao, thật sao Plang? Plang không ngờ cái sợi dây rừng phân hai mỏng manh ấy lại làm đau lòng mình đến vậy. Phải chi họa sĩ Quy đừng quay lại plei Neh để cho Plang sống trong nỗi chờ đợi như dáng đá còng lưng trên Chư Lom, Chư Goêt, để cho nỗi buồn đọng trong mắt Plang như chiếc lá cao su chứa mật ngọt mật đắng, như mắc nu trong gỗ cuộn xoắn vào bên trong. Phải chi ngày xưa họa sĩ Quy để cho Plang cô độc cuối rừng, đừng yêu thương, đừng cứu sống Plang…
07/10/2021 lúc 10:07
Hiệu bán giầy năm trên con đường trục, sát khu công viên. Ngày chủ nhật, nhưng vãn khách. Cô bán hàng chống tay lên cằm, ngồi nhìn ra. Gió mát. Cảnh công viên, hoa cỏ tươi nhuần. Từng đôi trai gái ngồi ngã vào nhau trên ghế đá. Bọn trẻ con, tốp thì bám lấy đu quay, tốp thì vờn nhau trên bể bơi. Cảnh ấy đối với cô chẳng có gì lạ. Điều làm cho cô chú ý là hai người đàn ông ngồi dưới gốc đa kia. Cây đa toả bóng xum xuê trùm lên bóng họ. Một người tên Bình, một người tên Khánh. Cả hai tóc đều điểm bạc. Hai khuôn mặt vuông vạnh. Giọng nói người nào cũng oang oang như ra lệnh. Những người trong công viên đứng cách xa hàng trăm mét vẫn nghe thấy tiếng hai người nói chuyện với nhau. Chẳng biết chuyện gì mà tâm giao đến thế. Thỉnh thoảng cô bán hàng nghe hả xẻ ra một tràng cười rất đã.
...
07/10/2021 lúc 10:07
Nhợt nhạt. Khô xác. Và thất sắc.
Nằm đườn đưỡn tựa hồ cái xác vô hồn. Dị hương sang trọng quý phái thanh tao biến mất. Yểu điệu dịu dàng chỉ còn trong hình cũ bóng xưa. Không còn là mỹ nhân thanh mai trúc mã thuở nào. Chẳng còn ngọc ngà sắc nước hương trời ngày trước. Cứ mỗi lần ân ái xong là Đức phi tam cung Ngọc Bình như con cá ươn nằm trên thớt. Hết sạch hứng thú, lòng lạnh nguội, Nguyễn Ánh chỉ muốn đạp Đức phi ra khỏi long sàng. Đã đôi lần Ánh tức giận và chán chường, muốn gọi thái giám đem nàng đang khỏa thân héo rũ giam vào lãnh cung. Cái gì đã làm cho nàng tàn tạ, ươn lạnh?
Cung tần qua đêm với Ánh, dù ngực hằn đầy vết hồng đỏ của bàn tay thô ráp cầm kiếm, hai đùi nhiều vết răng bầm tím, sáng ra vẫn nhuận sắc, nuối tiếc trong niềm hân hoan, mắt sáng long lanh, mặt mày rạng rỡ. Mỹ nữ trong vòng tay vần vò của Ánh, dù khi chính ngọ hay lúc chiều tà, ái ân xong vẫn cười tình tứ, mắt ướt rượt, thịt da căng mẩy, no nê, thỏa mãn. Còn Đức phi tam cung, Ánh chiều chuộng nâng niu, vuốt ve, mơn trớn, đam mê cuồng nhiệt. Vậy mà nàng vẫn ở ngoài trái tim tráng niên sung mãn của Ánh. Điều gì khiến lòng nàng băng giá, thờ ơ? Ánh không cắt nghĩa được. Kỳ lạ, cứ mỗi lần Ánh ra khỏi long sàng mặc quần áo thì thân thể Đức phi lại nhuận sắc hồng hào, tươi mởn. Dị hương lại vấn vít quyến rũ không dứt… Cũng là điều Ánh không hiểu nổi.
Nguyễn Ánh nhớ lại.
Vó ngựa phi đến bờ sông An Cựu thì dừng đột ngột. Con ngựa tía chân xước sát bởi cành lá quệt gai đâm không chịu cất thêm nửa bước. Nó nghênh nghênh đầu lắng nghe những câu hát của bọn trẻ chăn trâu thả ra khắp triền sông.
Hơn hai mươi năm trường
Nếm mật nằm gai
Chí cao ngút trời xanh
Vó ngựa xéo nát bàn dân thiên hạ
Trước mặt máu chảy đầu rơi
Sau lưng xương trắng đống gò…
Sự lạ? Một vùng hoang vu. Quạ đen bay rợp trời. Xác binh lính chết như ngả rạ. Đồ khí giới quẳng vô tội vạ. Ngựa què nằm bẹp, máu tím bầm đen. Ruồi trâu bay vù vù. Xe mộc bỏ vương vãi. Đồng không mông quạnh. Xơ xác. Tiêu điều. Thật ai oán thê lương nước lửa và ống đồng. Ánh vốn lạnh lùng đến độc nghiệt, cũng không khỏi xót xa, cô đơn và buồn.
…Đường dọc ngang bôn tẩu
Dị hương bay bất chợt
Vương tướng lòng dạ xốn xang
Giao long hư ảo gần xa
Đôi chân đạp đổ thành phá lũy
Bồi hồi không qua ải mỹ nhân.
“Gái đâu có gái lạ lùng
Con vua lại lấy hai chồng làm vua”
Những câu đồng dao xa gần man mác, hoang liêu vẫn cứ rót vào tai người máu lạnh.
Sinh thời Ánh trọng võ hơn văn. Đất nước tao loạn, ru rú thù tạc những vần thơ cũ mèm nhạt nhẽo thử có ích gì? Chẳng ai lấy được thiên hạ từ những bài thơ kẽo kẹt, à ơi. Bất quá, mua vui được chốc lát qua miệng con hát con đào. Lưỡi gươm chém vào trời xanh mới đáng mặt anh hùng. Ánh rất ghét bọn hủ nho làm thơ. Chúng thường xúm vào tâng bốc, ngợi ca Ánh như một bậc kỳ tài trong thiên hạ chí lớn ngùn ngụt. Cứ như chỉ có Ánh mới đáng mặt lấy thiên hạ từ tay anh em Nguyễn Huệ. Nghe mãi cũng chán. Thực ra, bọn hủ thơ chỉ rặt một lũ ăn bám. Chẳng ích tóp gì. Huống hồ mấy câu hát vặt của trẻ con.
Nhưng sao bọn trẻ chăn trâu cắt tóc để chỏm lại hát: “Gái đâu có gái lạ lùng. Con vua lại lấy hai chồng làm vua”?
Có điềm gì tốt hay lành như lời sấm truyền đang rơi xuống bầu trời Phú Xuân?
Dưới trướng của Ánh có một nhân vật rất kỳ dị chỉ thấy chép trong dã sử. Y tên là Trần Huy Sán. Sán vốn là bộ hạ của Nguyễn Hữu Chỉnh. Nguyễn Huệ thấy Chỉnh hẹp hòi, đố kỵ, gian hùng lòng dạ hai nơi nên giết đi. Xã hội loạn lạc, nhiễu nhương, Sán không tìm được minh chủ ở đất Thăng Long. Hoang mang. Chán ngắt. Sán nhìn cây thấy cây héo rũ. Nhìn cung điện lầu son gác tía chỉ thấy một màu ảm đạm, rêu phong bụi phủ. Thấy rồng đá ở điện Kính Thiên cứ nghĩ là con trăn gầy mùa đông. Chẳng ai hiểu nổi mình và mình cũng không hiểu ai. Thực là sinh bất phùng thời. Sán bơ vơ ở Thăng Long một thời gian rồi bỏ vào Nam theo Nguyễn Ánh. Sán người lùn tịt. Chân tay ngắn tủn. Cổ bé, dài ngẵng, chằng chịt những mạch máu như đường gân xanh. Nhưng, đầu to như cái chõ xôi. Tóc búi tó củ hành to như vốc tay. Thật dị biệt. Trí lực hơn người. Tính tình khảng khái. Gàn dở hết chỗ nói. Coi cái chết nhẹ tựa lông hồng. Y có cái yếm thắm nhỏ và hai cái dải đứt rời nhau, lúc nào cũng mang theo bỏ trong túi áo. Lúc ngủ thì đắp cái yếm lên mặt. Nhòm rất tức cười. Có một điều kỳ lạ, yếm thắm có mùi hương rất dị biệt. Mỗi lần lấy yếm ra khỏi túi áo là hương bay dìu dịu thoang thoảng xa gần quyến rũ. Bí ẩn hương thơm kỳ lạ ấy từ đâu thoảng đến, chỉ mình y biết. Y có tài văn thơ, hiểu nho y lý số. Những ý nghĩ dù u tối hay ranh mãnh, sáng sủa trong đầu Ánh đều không qua mắt Sán. Ánh tin dùng lắm, luôn cho đi theo cùng trời cuối đất. Kho tàng tri thức Nho học của Sán đã giúp Nguyễn Ánh được cái danh thâm sâu, khỏi tiếng võ biền mà cánh sĩ phu Bắc Hà cao ngạo thường mỉm cười coi rẻ.
Thấy minh chủ mặt hằn những điều âu lo, ngẫm ngợi, băn khoăn, Trần Huy Sán liền phán rằng:
“Hạ thần nghĩ, cứ theo những câu hát kia thì âu cũng là điềm trời thả xuống nhân gian. Phen này chúa vương lấy được Phú Xuân, thống nhất bờ cõi là chuyện đại sự dễ như thò tay vào lồng bắt chim sẻ. Nhưng, chúa vương cũng sẽ bắt đầu sống vật vã thật với chính lòng mình, đó cũng là sự lớn của đời người”.
Giương cặp mắt nhìn u ám đầy nghi ngờ, Ánh bảo:
“Ngươi nói ta không hiểu. Ta đồ rằng riêng ý tưởng này cao siêu quá, ngươi lại nói những điều viển vông như đám nho sĩ Bắc Hà rồi. Rõ nực cười”.
Sán lại tâu:
07/10/2021 lúc 10:07
Đ
ược cưng chiều từ nhỏ, Nhi sống cho riêng mình, ít khi nghĩ đến người khác. Mọi người trong gia đình dành hết tình cảm cho Nhi. Dù lớn nhưng tính cách Nhi trẻ con, nhõng nhẽo, ưa nũng nịu thích đòi hỏi không quan tâm người khác nghĩ gì. Nhi đặt mình cao hơn tất cả. Sở hữu một hình thức ưa nhìn, tạo người khác cảm giác Nhi dễ chịu thua thiệt. Đời thường trớ trêu là vậy cứ tạo ra các mảng đối lập đánh lừa người khác nhưng liệu mấy ai đủ tinh tế nhận ra.
Hai chị em lớn lên trong một gia đình nhưng tính cách trái ngược nhau. Vân là chị không kém Nhi sắc đẹp nhưng tính tình, suy nghĩ đối lập hoàn toàn. Vân sống tỏ vẻ đanh đá, khôn ngoan và vì gia đình nhiều hơn.
........
07/10/2021 lúc 10:07
Đ
a đón anh tại Sân bay Tân Sơn Nhất. Tại sao lại là Đa mà không phải là Đan? Đan thì quý phái, thị thành hơn nhiều chứ? Đa- có con chim đa đa nó đậu cành đa. Lời của một bản nhạc sến nào đó bất chợt thoáng qua trong đầu khiến anh tủm tỉm cười một mình.
Đa cười chào anh, chạy xe đưa anh lòng vòng qua những phố xá sầm uất, dày đặc cao ốc, nườm nượp đủ loại xe cộ. Sài Gòn đẹp quá anh ha? Cao ốc kia cao 68 tầng lầu lận đó, ở tầng năm mươi có cả sân bay trực thăng, hôm khánh thành, người ta biểu diễn chiếu dàn đèn lade, coi thiệt đã con mắt. ....
07/10/2021 lúc 10:07
T
răng sáng, sáng vằng vặc, soi tỏa khắp ngõ ngách của xóm nghèo ven sông và cây cầu đá. Ánh trăng làm nản cả ánh sáng những ngọn đuốc của đám gia nhân đi đòi nợ. Tiếng chó sủa chen lẫn tiếng trẻ con giật mình khóc thé làm náo động cả xóm. Đám gia nhân đạp chiếc cổng tre nhà cụ Lý Thảo, xông thẳng vào đập cửa dồn dập. Chiếc cửa gỗ vừa mở ra thì gần chục con người lao thẳng vào trong, đứng chật trước gian tiền đường. Chiếc đèn dầu trên tay cô con dâu từ từ tỏa những quầng sáng làm lộ vẻ mặt nửa ngái ngủ nửa sợ hãi của hai cụ già. Một trong những tên gia nhân của nhà họ Trần cao giọng quát:
- Lão già, thằng con trai lão nợ ông chủ Trần nhà chúng tôi hai vạn đồng. Hôm nay là hạn cuối. Nếu các người không giao đủ số nợ, chúng tôi sẽ bắt người....
07/10/2021 lúc 10:07
H
ai cha con ông Toản chỉ dẫn đám thợ kê dọn lại một số đồ đạc trong nhà để chuẩn bị mừng tân gia. Những bức tượng bằng đá cẩm thạch ánh màu được trưng bày trang trọng trong chiếc tủ kính, bên cạnh là mô hình tháp Eiffel đúc bằng vàng của một người bạn Pháp tặng. Tuấn thích sưu tầm những bảo vật như thế, nó không chỉ có giá trị vật chất mà còn mang tính thẩm mỹ; bởi vậy, anh đã thiết kế phòng khách thật rộng, có một không gian riêng để trưng bày. Tuấn bảo với ba: Cứ sau mỗi chuyến công tác nước ngoài, con sẽ mang về một bảo vật. Con sẽ biến phòng trưng bày của mình thành một thế giới thu nhỏ. Phải là đồ quý mới được đặt ở phòng này đó ba. Ông Toản gật gù, gật gù.
...........
Hiện tại
26°
Mưa
12/02
25° - 27°
Mưa
13/02
24° - 26°
Mưa
14/02
23° - 26°
Mưa