16/08/2022 lúc 10:53
07/10/2021 lúc 10:07
Ố
m đau là cái vận cái hạn cái tai cái hoạ của con người. Ốm đau còn là lúc con người ta phải chịu cái khổ cái nhục nữa kia. Miền nhận ra điều ấy vì Miền bị tai nạn xe máy, nằm một chỗ cả tháng nay rồi. Nằm một chỗ, chịu đau đớn vì cái chân què đã khổ. Vậy mà Miền có được yên thân đâu! Thằng Dóm, thằng cháu gọi Miền là cô, nghịch như quỷ sứ nhà trời, có lúc nào để cho Miền được yên. Thế là cực chẳng đã, Miền đành phải cất tiếng kêu rên: Dóm ơi! Tao đau đầu nhức óc quá rồi. Mày có thương tao lấy một tí không? Nhưng, kêu rên thế chứ có ông đùng bà đoàng quát tháo nữa thì cũng như nước đổ đầu vịt thôi. Thằng Dóm nó có nghe thấy đâu. Mà có nghe thấy nó cũng giả tảng không biết hoặc dạ, vâng lấy lệ thôi. Nó cứ đá bóng bình bịch ở ngay cái sân cạnh buồng Miền nằm. Nó còn rủ thêm bọn trẻ con hàng xóm tới chia đôi bên để đá. Đá chán nó mới nghỉ. Nghỉ nó mới mò vào nhà phanh ngực, bật quạt máy. Dóm ơi, cô đang gai cả người đây, mày cho quạt đứng yên và bật số nhỏ đi. Đáp lời Miền, nó cười hì rồi nhón một quả cam trên cái bàn cạnh giường Miền nằm. Miền bảo nó. Quà cô Luận bác sĩ bạn cô gửi cho cô đấy. Cháu ăn đi, rồi ra cất quần áo phơi. Chiều tắt nắng là có hơi sương rồi. Cất quần áo xong thì đem bài tập ra mà làm. Cô giáo bảo tiếng Anh học đến bài chín rồi mà mày chỉ biết mỗi chữ No là không. Bố mày mà biết thì mày chết đòn đấy!...
07/10/2021 lúc 10:07
T
rước ngày lên đường vào tổng đội thanh niên xung phong - Tơ kể cho tôi nghe- em có mái tóc đẹp tuyệt chị ơi! Tóc em từ nhỏ được gội bằng bồ kết nên lúc nào cũng óng mượt như tên em vậy. Tóc đã dày lại mượt và mau dài trông thấy, dáng người thanh mãnh và có chiều cao lý tưởng của người phụ nữ Việt Nam, mặt trái xoan, môi đỏ thắm, phảng phất một chút hồng nhan làm cho mẹ lo lắng. Mẹ sợ con gái mẹ "hồng nhan bạc phận" chị nờ! Mẹ bảo ngày xưa trong nhà có con gái đẹp ra đường là phải bịt mặt hoặc lấy bùn ao quệt lên trên mặt để thần si tình nhìn thấy bỏ qua ... "Thần linh mà cũng ghê hả mẹ?" em ngạc nhiên hỏi. Mẹ trả lời "ừ"! Thần cũng như đám người trần gian, hám gái ấy mà". Chị biết không? - tơ nói mà như hoài niệm mình về kỷ niệm ngày xưa - Tóc em lúc nào cũng thơm hương bồ kết. Mẹ em kể, hồi mẹ còn nhỏ, tóc rối quanh năm; Qua mỗi lần sinh nở, tóc càng rụng thêm. Thế rồi bỗng dưng bên chái nhà có một cây bồ kết - chắc chim đưa về, bổng nhiên mọc lên và nó lớn nhanh như thổi. Chỉ sau vìa năm, cành nào cũng nặng từng chùm quả chín; rồi khô, mẹ lấy cây sào khèo xuống vừa dùng, vừa bán, vừa cho. Tóc mẹ hết rối, trở nên óng mượt...
Tơ vừa kể vừa khúc khích cười; nụ cười đối với nó hình như đã gắn chặt trên môi với một chiếc răng khểnh nữa chìm nửa hở bên khoé má đồng tiền. Câu chuyện của nó lúc nào cũng bắt đầu từ tuổi mười lăm làm cho tôi phải phì cười.
- Mày làm như chỉ mình mày trên thế gian này có tuổi mười lăm không bằng...
07/10/2021 lúc 10:07
E
m nhỏ tuổi hơn tô nhiều. Nói chính xác hơn em thua tô tới mười tuổi, cá tuổi chênh lệch giữa vợ và chồng đối với xã hội không có gì là ghê gớm, nhưng thực ra đó là một khoảng cách suy nghĩ, một khoảng cách của sở thích của hai lứa tuổi khác nhau. Bởi có thể vì yêu tô, cho nên em quên đ những gì mà em ham muốn, cũng như tô cố hoà trộn cùng em trong những tiếng cười vui. Có lẽ vì chúng ta sinh ra cách xa nhau tới mười năm nên đô khi tô không hiểu được những gì em suy nghĩ. Em ham vui, thích quen cùng đám đông để la hét, đùa giỡn. Em có thể ngồi hàng giờ trong quán cà phê, tô thích chỉ có mình em cùng tô lang thang trên những con đường quê, nghe những chiếc lá tre bị gió chạm tạo ra những âm thanh kỳ lạ. Tô thích nhìn em nói cười hơn thích xem một bộ phim truyện đang chiếu ở rạp khiến cho người ta phả chen lấn mua vé. Tô và em giống như mặt trăng và mặt trời, nhưng tô và em lại có một sở thích giống nhau: chúng ta yêu nhau...
07/10/2021 lúc 10:07
T
ôi có một người anh họ xa. Anh mồ côi cả cha lẫn mẹ từ khi còn nhỏ. Bà tôi thương anh lắm nên đưa anh về nuôi anh ăn học. Anh học rất chăm chỉ. Những lần đi họp phụ huynh cho anh, lần nào bà cũng được mời ngồi ở ghế đầu vì anh là học sinh giỏi nhất nhì trong khối. Vậy mà về nhà anh còn giúp bà bao nhiêu là việc. Bà tôi làm nghề hàng ăn. Bún mọc hàng bà tôi nổi tiếng ở chợ Xanh. Ai về chợ Xanh mà chưa được thưởng thức bát bún mọc ở hàng bà tôi thì coi như chưa đến chợ. Khách hàng của bà thường kháo nhau thế. Tất cả mọi việc, từ nấu nướng đến làm bún đến bán hàng đều do một tay bà làm cả. Vì vậy cho nên các bác, các chú và cả mẹ tôi nữa không ai nối được cái nghề của bà nên mỗi người lập nghiệp ở một nơi. Thời chiến, các bác, các chú của tôi đều đi bộ đội. Bác Cả hy sinh ở Cổ Thành Quảng Trị, còn chú Ba, chú Tư thì sau giải phóng miền Nam, các chú ở lại lập nghiệp tại nơi đóng quân. Mẹ tôi lấy chồng ở làng bên cạnh. Thế là bà lại ở nhà một mình với nghề bún mọc, hàng ngày bán hàng tại túp lều nằm khiêm tốn nơi góc chợ. Anh họ tôi cứ lầm lũi bên bà như cái bóng. Anh ít nói, chỉ im lặng nghe. Thường khi bà nói chuyện, những lúc nào thích thú anh mới tủm tỉm cười, thành ra cứ như bà nói chuyện một mình, cả những lúc hai bà cháu làm hàng cùng nhau cũng vậy. Bà vừa làm vừa kể về những nỗi hoài nhớ của người già. Chỉ khi nào anh ngồi vào bàn học là bà im lặng suy tư như để tích luỹ vốn chuyện rồi tí nữa lại kể. Từ khi đã biết suy nghĩ, không bao giờ anh đi ngủ sớm hơn bà và dậy muộn hơn bà. Khi đã lớn hơn một chút, chủ nhật nào mẹ tôi cũng cho tôi dẫn em sang chơi với bà. Những hôm ấy thực sự là ngày hội của chúng tôi. Ai cũng trổ hết tài của mình ra để góp vui. Bà tôi chứng tỏ tài của mình với những món ăn đặc biệt...
07/10/2021 lúc 10:07
T
ôi có một con Miêu. Ngoài cái bản năng muôn thủa trời trao cho loài chó, nó còn có biệt tài mà với bất cứ một con mèo tinh anh nào cũng phải kiêng nể, nghiêng mình bái phục.
Con Miêu không vạm vỡ, cường tráng, oai phong của loài chó Bécgiê, cũng không uỷ mị, thướt tha như loài chó Nhật, nó là loại chó ta nên rất bình thường. Với cái đầu nhỏ, tròn trịa, tai vểnh lên phía trước, đôi mắt to sáng lung linh màu hổ phách, trên bộ lông đen mướt dày có những viền trắng chạy quanh cổ và tứ chi nên tho¹t nhìn nó giống như một con mèo. Cũng chính vì vậy mà hai đứa con của tôi đã đặt tên cho nó là Miêu (Tức Mèo).
Ở đời, cái tên thường hay gắn liền với định mệnh, ví như đối với con người, những ai mang tên của các loài hoa thì đường tình ái dễ lắm chênh chao, hoặc có vần trắc thì thường là rất khí khái... Có thể nhiều người không đồng tình với tôi về quan niệm đó, nhưng con Miêu của tôi thì sự thực là như vậy.
Năm ấy, mới tách tỉnh, chúng tôi trở về tỉnh cũ của mình, cơ sở vật chất hầu như phải xây dựng lại từ đầu nên nhà ở hết sức khó khăn. Vợ chồng tôi được cơ quan ưu tiên cho một căn hộ tập thể với vỏn vẹn chưa đầy chín mét vuông. Thôi thì hai vợ chồng, một đứa con và tất tần tật gia sản vun vén trong mười mấy năm làm việc nhà nước chất cho bằng hết vào đó. Thế là hạnh phúc lắm rồi, còn ối người mơ được như mình - Tôi tự nhủ vậy...
07/10/2021 lúc 10:07
Đây là lần thứ hai Xáng gặp ông Lãm, được đấu trí với ông Lãm trên bàn cờ. Chỉ có khác là lần này cuộc chơi không diễn ra nơi hội hè đông đúc như trước mà ngay tại ngôi nhà hai tầng của ông Lãm, trên một chiếc chiếu hoa Trung Quốc được trải ngay ngắn giữa nhà. Cuộc chơi chỉ có hai người nên cũng không ồn ào, mất trật tự như trước. Gã còn nhớ, ở cái lần gặp ông Lãm đầu tiên...
07/10/2021 lúc 10:07
K
hách sạn nằm bên bờ biển, các ô cửa hướng ra ngút ngàn gió và sóng ầm ào. Những khi mỏi mệt hoặc đã chán ngấy việc tý toáy bấm chuyển các kênh truyền hình, nàng lại l÷ng th÷ng ra hành lang ngắm trời nước mênh mang và ngây ngất trầm trồ trước vẻ đẹp diệu kỳ của biển.
Trí óc ưa mơ mộng khiến nàng nằng nặc hình dung trước mắt mình là một màn hình tinh thể lỏng khổng lồ và những sắc màu biển cả lung linh trước mắt là các khuôn hình đang chuyển cảnh. Nàng ao ước đến một ngày giàu có, chắc chắn sẽ mua bằng được lô đất ở thành phố biển này và xây lên một biệt thự mà tất tần tật tường, cửa sổ, kính và rèm cửa đều có mầu xanh da trời, để biển, trời và biệt thự của nàng quyện hòa vào nhau, bồng bềnh hư ảo, không nhuốm tục lụy, bụi trần...
Ngắm biển mãi từ xa cũng chán, nàng bước chậm rãi theo từng bậc cầu thang, băng qua con đường nhỏ rải nhựa phẳng lì để ra bãi tắm có tên đẹp như tên một cô gái hay nũng nịu. Bây giờ thì nàng đã ở sát biển lắm rồi. Tai nàng đã nghe tiếng gió biển vi vu, tiếng sóng vỗ ì oạp vào bờ, môi nàng đã nếm được vị mặn của biển và bàn chân nàng đang được làn nước biển ve vuốt, mơn trớn dịu dàng...
07/10/2021 lúc 10:07
N
ó là một đứa ăn chơi, đua đòi, lười học. Vì thế năm nay đã mười chín, hai mươi tuổi rồi mà vẫn còn cắp sách đến học lớp mười bổ túc. Cũng chẳng phải nó thích học mà tại thời buổi này làm gì cũng cần phải có bằng cấp.
Ba nó làm giám đốc một công ty trách nhiệm hữu hạn, giàu có tiếng trong tỉnh. Mẹ không may bị tai nạn mất hồi nó mới lên mười. Rồi nó có dì. Nỗi hoan lạc lấn át tình yêu thương sâu xa trong tâm hồn ba nó. Tâm trí ông dành hết cho công việc, tình cảm lại dành cả cho mẹ con dì. Sự yêu thương, quan tâm của ba đối với nó ít hẳn. Những tưởng, có dì thì sẽ có người chăm lo cho nó, nhưng gặp phải bà dì chanh chua, đanh đá. Hằng ngày, nó phải giặt tã, bồng em, lau chùi nhà cửa không khác gì đứa đi ở. Thế mà ngày nào dì cũng đánh đập, mắng chửi thậm tệ. Những lần như thế, nó tủi thân, nhớ mẹ, rồi thu mình vào bóng đêm mà khóc. Ba nó biết nhưng không phản ứng gì. Cũng đã có lần ông nhắc khéo vợ nhưng bị bà vặc l¹i, thế là cãi vã. Từ đó, ông lén lút cho nó tiền thay lời yêu thương dạy dỗ...
07/10/2021 lúc 10:07
N
gười đàn ông không rẽ vào đường Tràng Thi như Hương tưởng. Anh ta tụt xuống đằng sau Hương rồi qua bên phải đi song song với cô. Hương hơi ngạc nhiên về hành động này. Không lẽ anh ta lại đi theo cô? Một cô gái khẳng khiu, hao gầy từ khuôn mặt cho đến hình hài, như hiện thân của một nhành bàng trơ trụi trong mùa đông. Từ khi ý thức được mình cũng thuộc giới đàn bà, cô chưa từng thấy một người phía bên kia nào đi qua cô mà không dửng dưng, không thờ ơ như đi ngang qua một bà già đã tàn. Vậy mà giờ đây có một người đàn ông đã đi theo cô. Trái tim trống vắng của cô đang rung lên trước hiện tượng bất thường. Lẽ nào tình yêu đã bắt đầu gõ cửa cuộc đời mình? Hương gắng đem hết ý chí ra để giữ cho dáng vẻ của mình được bình tĩnh, tự nhiên. Cô vẫn đi theo hướng về nhà mình. Thẳng qua một ngã tư. Hai ngã tư. Rồi một ngã tư nữa. Cả một phố dài Quang Trung sắp trôi qua, họ vẫn đạp xe sát bên nhau, lặng lẽ cùng một tốc độ. Hương thấy mình mỗi lúc một tiến sâu hơn vào làn hương hoa sữa nồng nàn quá mức. Hương hoa đậm đặc gây cho cô cảm giác hăng hăng trong mũi, trong cổ, vừa ngột ngạt, vừa bồn chồn. Có lẽ đã quá khuya. Đường phố vắng teo, lạnh lẽo. Đó đây, vài bóng người vội vã guồng xe, cổ áo dựng lên chắn những ngọn gió lạnh mát đầu thu từ hồ Thuyền Quang thổi về. Không còn nén nổi tò mò, Hương khẽ đưa mắt liếc sang. Anh ta khoảng gần bốn mươi tuổi, mặc quần bò, áo bludông, giày thể thao. Anh ta vẫn to cao dù đã đi trên một chiếc xe Liên Xô nam. Dáng vẻ của một người đàng hoàng, tự tin...
07/10/2021 lúc 10:07
Rồng rắn lên mây
Có cây núc nác
Có cỏ Bồ Đề
...
T
ẹt ơi! Mày về đây tao bảo! Giỏi chưa! Con bé hốt hoảng vội tách ra từ đám trẻ con.
Lũ trẻ cười toe toét. Mẹ mày gọi về bú à? Con bé chổng mông nhìn lũ bạn qua hai chân. Rồi mai có đứa phải rúc háng tao! Mai chơi thì gọi tao nhé. Thôi về bú tí đi. Con bé chạy về nhà, hai cái tát đang chờ nó.
Mặt trời đỏ rực như hòn than loang lổ giữa những đám mây vàng vàng trăng trắng. Nắng đã thu mình đi khá xa, yếu ớt chọi với một vạt đồng những lúa ngô xơ xác. Con suối vòng vèo, rong dài khô từng mảng lớn trên những mô đất nhô lên giữa suối, hến thi nhau há mồm ra chết, mùi thum thủm bốc lên. Lâu rồi trời không khóc, nước suối chỉ tới mắt cá chân. Trời không khóc thì người than, chửi bố ông trời muốn giết họ không bằng gươm bằng giáo. Trời nhọ mặt người, mõ trâu lốc cốc rủ nhau về làng. Lũ nghé phởn chí gì mà động chút kà nhảy lẫng cẫng rồi cọ người vào bụng mẹ...
07/10/2021 lúc 10:07
I.
- Con của chúng mình sau này dù gái hay trai cũng đặt tên Hoà Bình anh nhé - Chị Liên vừa nói vừa đưa tay vuốt lên tóc chồng. Anh Biên không trả lời, miệng tủm tỉm cười, mắt hướng vào cõi xa xăm. Bỗng nhiên anh lật người lại, xiết chặt chị vào lòng, một tay làm gối, một tay xoa xoa lên lưng chị. Rồi anh lồm cồm bò dậy, áp tai vào bụng chị nghe ngóng:
- Con nó chòi mạnh quá, mình có đau lắm không?
Chị Liên lắc đầu, kéo bàn tay xuống để yên trên lưng chồng, còn anh Biên dứ dứ cái mũi vào bụng chị:
- Cưng của ba đây! Ừ ba sẽ đặt tên con là Hoà Bình con nhé!
- Ba xương…( thương )
Bây giờ thì chị thấy nhột không chịu được, đưa tay đẩy anh sang một bên, nhưng anh không chịu cứ hôn chùn chụt vào bụng chị khiến chị chới với, cảm giác bồng bềnh trong hạnh phúc dâng trào. Một lát thấy anh lặng yên, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống lườn bụng chị nóng ấm. Và người anh rung lên theo tiếng nấc. Chị hiểu tâm trạng của người chồng mình vì đợi chờ quá lâu, giờ đây hạnh phúc đến anh không thể nào nén nỗi xúc động. Chao ôi! Chị thương anh biết nhường nào! Đã bốn mươi tuổi đời giờ mới sắp có được một mụn con. Cưới nhau xong, anh lên đường nhập ngũ, đi biền biệt đến mười năm sau mới trở về. Vợ chồng lại ở với nhau đến năm năm mà vẫn không có con. Nếu anh như người khác chắc gì chị còn làm được người vợ sống bình yên trong những tháng năm qua, để rồi có những giờ phút thăng hoa hạnh phúc như hôm nay. Chị ấp tay lên má chồng khẽ mân mê lên bộ râu lún phún trên cằm anh, đổ giọng trêu đùa...
07/10/2021 lúc 10:07
M
ột năm có hai mùa gió. Và cứ đến mùa gió bấc thổi, là cái hang đá của lão Hồng lại ấm lên, sáng hẳn. Một đống của lớn đã được nhặt nhanh từ mùa hè, nào vẹt, sú khô cứng được chất đống dưới mái đá phía bên ngoài chìa ra như một mái hiên. Bà vợ già cứ lom khom, lom khom tiếp lửa. Lão Hồng thủ thỉ:
- Thêm vào cho ấm, cho đỏ mãi!
Và lão lại ngồi thừ ra, ngắm lửa rực cháy, liếm táp từng que củi một, Cái nhà của lão, cái hang này cứ lung linh chỗ tối, chỗ sáng và chập chờn như rung, như động. Gió lướt từng con ào ào mé biển, mé núi trên đầu lão. Sóng cũng hòa vào như làm nhịp đếm đều đều cho khúc giáo hưởng hoa vu kỳ lạ. Chốc chốc lại có tiếng rít, hú như tiếng sáng diều xa. Lão lặng im như pho tượng, những thứ tượng phật, tượng Thánh trong các đền chùa. Bất giác, lão mỉm cười, lão đâu có phải là Phật, là Thánh. Lão là thợ đá. Con lão bây giờ cũng là thợ đá.
- Từ bao giờ? Đôi khi lão tự hỏi mình "không biết từ bao giờ?" Nghĩa là xa, xa lắm! Lão là thợ đá! Lão biết thế, vì mãi tận bây giờ, lão vẫn là thợ đá. Con lãi cũng là thợ đá. Ngược lên ông nội lão, cha lão cũng đều là thợ đá. Cái gốc gác cổ xưa với lão cũng chỉ lần lên đến đời ông nội, xa hơn thì lão không nghe, và nếu có nghe chắc lão cũng không nhớ. Lão chỉ nhớ họ hàng nhà lão đã có nhiều thợ đá. Tưởng chừng như đá sinh ra cả dòng họ và làng xóm. Tất nhiên là lão cũng có một thời trai trẻ. Chính cái tuổi ấy đã để lại cho lão nhiều kỷ niệm mà mỗi lần trước gió bấc, trước ngọn lửa, dù xa xôi, thì, như ông nội, như cha lão đều hiện ra rõ mồn một. Gió bấc là gió quê hương thổi về. Lạnh đấy, lạnh da, lạnh thịt, nhưng lại ấm cả tấm lòng. Và ngọn lửa, ở đâu mà chả có lửa, nhưng ngọn lửa trước mặt ông nội, trước mặt cha, đều khác bao nhiêu ánh lửa mà lão từng thấy. Chỉ có ánh lửa mùa đông...
07/10/2021 lúc 10:07
B
a lại định múc canh mang sang cho bà Mừng à ? Con không cho đâu ! Không cho !
Thằng cu Cam nhoài người giành lại bát canh cua nổi gạch vàng hươm trên tay anh Nhã. Sợ đổ, anh phải đặt nó xuống bàn.
- Con sao thế ? - Anh Nhã kinh ngạc hỏi - Canh còn nhiều. nBa giã cả một giỏ bự, ăn sao hết ?
- Không hết cũng ứ cho. Ai bảo bà ấy mắng con là "đồ chuột nhắt". Mà con chỉ chiu qua vườn bà để bắt...chứ có...
- Ờ, thế cũng tại con một phần. Lẽ ra con phải theo lối cổng chính đi vào đoàng hoàng, chứ ai lại chiu như một con chuột nhắt vậy - Anh Nhã cười hề hề, đặt một cánh tay lên mái tóc vàng như râu ngô của cậu con trai. - Tuy vậy, ba cũng phải thưa lại với bà Mừng để từ rày bà lhông gọi con như thế nữa. Còn bây giờ chúng ta phải bưng canh sang biếu bà. Bà đang ốm, ăn cơm với rau luộc nuốt sao nổi.
Nhưng anh Nhã chưa kịp đặt tay vào bát canh, thằng cu Cam đã vồ ngay lấy, đổ vào nồi, rồi nhìn ba bằng ánh mắt vừa van xin vừa thách thức...
07/10/2021 lúc 10:07
1.
Hắn đã một lần gặp anh trong buổi giao lưu khán giả với Đoàn làm phim. Nhưng giáp mặt một cách tình cờ thì phải đến cái lần hắn chở anh trên một cuốc xích lô.
Hôm ấy, nắng cuối ngày hừng lên rồi để tắt, thứ nắng xứ Huế rót mật lên kinh thành cổ màu vàng nâu u hoài buồn muốn khóc. Mây cũng đổ bóng xuống sông Hương, nước ngừng trôi, sông cũng ngừng trôi. Cảm giác thất vọng cộng với không gian trầm mặc tù đọng, bí bách vô cùng. Anh lặng lẽ rời buổi tổng kết lúc nửa chừng. Chán quá! Ở cái nước mình dường như hội thảo, đại hội, trại sáng tác văn học, sân khấu, liên hoan phim..., cuộc nào cũng được định lượng là thành công. Mừng vui, hoan hỉ, người ta bắt tay, chúc tụng, khen nịnh không tiếc lời, ngập đầy thỏa mãn..., để rồi lần sau lại... thắng lợi, thành công hơn lần trước.
Tâm trạng tuyệt tình phim chiến tranh luôn ngự trị trong đầu anh. Phim trận mạc, lính tráng bò lên đánh lô cốt đầu cầu mà cái mông to như nồi đình cứ nhấp nhô phơi trước mũi súng địch; đánh nhau mặc quần áo mới tinh như đi duyệt binh, lành lặn, thơm tho, chẳng ám sạm chút khói đạn bom...
07/10/2021 lúc 10:07
A
nh tống đống quần áo của chị xuống nền nhà rồi giáng cây rựa thật mạnh, băm vằm. Những mảnh vải lìa ra từng mảng, từng mảng như hạnh phúc của chị. Con bé nép vào lòng mẹ, cặp mắt ngơ ngác sợ hãi. Nó chỉ biết là bố đang rất giận, chứ chưa đủ lớn để hiểu chuyện gì sắp xảy ra với gia đình nó. Mắt chị ráo hoảnh, duy chỉ gợn chút buồn ngủ vì đã say. Rượu thường làm ta buồn ngủ. Chị đẩy con bé sang một bên, định bỏ vào giường nằm. Anh kéo phắt lại, tát vào mặt chị: “Đồ con đĩ”.
Con bé ôm chầm lấy chân bố. Hét toáng lên.
Đó là lần đầu tiên cũng là duy nhất anh đánh vợ, chửi thậm tệ.
Gia đình anh sẽ êm ấm, hạnh phúc nếu chị không dở chứng đòi đi bán quán rau ở chợ xép. Từ khi cưới về, anh không để chị làm bất cứ một việc gì, ngoài cơm nước cho chồng con. Mọi chi phí sinh hoạt, đến các khoản đóng góp mình anh lo tất. Vì thế anh càng phải tất bật...
07/10/2021 lúc 10:07
C
ơn mưa đang vật vã, xối ào ào chen trong sấm chớp nhì nhằng rồi đột nhiên tạnh hẳn. Dòng nước đang tuôn trên mái yếu dần rồi tí tách rơi trên bậc thềm. Mưa rừng đến đột ngột và đi cũng đột ngột nhường cho ngọn gió đổ vào lòng thung lũng Moray nhưng vẫn không xua hết oi nồng ngột ngạt. Sa trở mình ngồi dậy vén mùng đi đến bàn nước. Giường bên Thắm vẫn chưa về dù giăng mùng sẵn nhưng đôi dép không có chỗ cũ. Con ranh này mãi chơi bên công ty với bọn trẻ ở các phòng ban. À, Sa lại bật cười vì trời đang đổ mưa làm sao nó về được.
Tiếng bước chân vội vã vào sân cùng tiếng gọi nhỏ. Sa bật điện mở cửa, khoảng sân sáng vệt dài lấp loá trong nước và Thắm đứng ngay trước mặt nói gấp gáp:...
07/10/2021 lúc 10:07
H
ạnh không ngờ rồi có một đêm mình lại thức trắng như thế này. Người ta bảo thức đêm mới biết đêm dài. Đêm rõ là quá dài ít ra đối với Hạnh như đêm nay. Mới hơn tám giờ tối đã lên giường, lấy cớ mình bị mệt, chị bắt đứa con gái mới tám tuổi cùng đi ngủ sớm. Con bé Trà tỏ ra phụng phịu vì không được sang nhà hàng xóm xem ti vi như mọi hôm, song khi chị quát “Đi thì đi nhưng chút nữa không ai thức để đi dẫn về được đâu” thì nó lủi thủi đứng dựa vào cột nhà một lát, sau đó với vẻ mặt buồn thiu, miễn cưỡng bước lên giường, nằm quay mặt vào tường.
Hạnh tắt đèn rồi giả bộ ngủ, nhưng đến khi con bé đã say giấc từ lâu chị vẫn chưa tài nào chợp mắt được. Hết trở người về bên này lại sang phía kia nhưng vô ích, người chị cứ vừa được tắm nước nóng xong, tỉnh táo đến kỳ lạ. Không biết đã bao nhiêu lần Hạnh tự nhủ thành lời “ngủ thôi” song cứ mỗi lần như thế, khi chị nhắm mắt thì khuôn mặt Khánh bỗng hiện ra trong tâm trí chị, kéo theo sự bực bội, khó chịu xen lẫn bao điều phán đoán. Hạnh biết rõ là do đâu mình lại rơi vào tình trạng này. Không phải đợi đến bây giờ mà từ chiều lòng chị đã nặng trĩu khi bé Trà từ bãi cát ngoài sông chạy về với vẻ mặt hăm hở, khoe...
07/10/2021 lúc 10:07
Đêm khuya. Gió bấc thổi u u. Phía chân trời đẫm một vầng trăng lạnh. Ánh trăng cuối tuần như không vội xuống núi, còn nán lại để chứng kiến hình ảnh một người đàn bà trong đêm giá lạnh. Chị đi từ bờ tre, xăm xăm vượt lên ngọn đồi trước làng, luồn lủi trong màn sương, tiến thẳng về phía thị xã...
Hiện tại
26°
Mưa
18/02
25° - 27°
Mưa
19/02
24° - 26°
Mưa
20/02
23° - 26°
Mưa