Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Quảng Trị 17/02/2025 Danh sách tạp chí Hotline: 02333 852 458 Đặt báo Giới thiệu tạp chí

Tìm kiếm trên website chúng tôi

X

Truyện ngắn

Hoa hồng mùa Vu Lan

16/08/2022 lúc 10:53

Đại ngàn chờ gió

07/10/2021 lúc 10:07






1.





Sau cái tát tai như trời giáng vào khuôn mặt đểu cáng, bỉ ổi của Khánh, Khang vội vã về nhà vơ lấy mấy bộ áo quần cho vào túi xách rồi lên chuyến xe khách rời bến khi chiều muộn. Chiếc xe như con quái thú nuốt vội mấy chục hành khách với đủ trạng thái buồn vui lẫn lộn xuyên qua hoàng hôn lừng lững đi vào đêm. Thoáng chốc, dòng sông, cánh đồng, thành phố  ẩn náu bao phận người quen lạ là nơi chốn đi về của đời Khang bỗng hoá thành dòng suối chảy trôi sau cửa kính mờ ánh trăng lạnh. Khang châm cho mình điếu thuốc rồi nhả khói qua cửa xe để mặc cho ý nghĩ rong ruổi về miền đất có cái tên Đại Ngàn gần nơi Khang từng đóng quân cách đây hai mươi lăm năm. Chính mảnh đất ấy đã gieo vào đời Khang nổi ám ảnh, sự dày vò của nhiều đêm mất ngủ. Khang phải về để tự thú trước người thợ săn đã gánh lấy năm tháng tù tội oan nghiệt thay Khang. Tháng năm tù tội mà lẽ ra Khang phải nhận lãnh nhưng rồi chính sự đớn hèn cùng lời khuyên đồng loã của Khánh đã giúp Khang trốn chạy khỏi miền đất ấy. Hai mươi lăm năm trôi qua như váng bọt biển tan nhanh sau lớp sóng dâu bể đời người. Tuổi trẻ với giấc mơ danh lợi vụt tan biến để mặc nhiên nhường chổ cho tuổi già quay đầu nhìn lại quá khứ mà suy ngẫm, ưu từ  về “bản lai diện mục” của chính mình...

Người điên làng Hà

07/10/2021 lúc 10:07

Buổi sáng bắt đầu bằng tiếng lợn ré bên lò mổ. Sau khi chuyến tàu S2 chạy tuyến Nam Bắc qua khoảng hai phút, dàn đồng thanh lợn rống lên. Hình dung những con lợn hàng tạ, chỉ một cái thọc mạnh con dao phay nó lăn đơ ra, trắng hếu. Làng Hà nằm sát mép đường ray, bên cái lò mổ...

Đoản khúc cho vùng cát

07/10/2021 lúc 10:07






T



















ôi sinh ra từ một vùng cát, khi nói đến cát dễ khiến người ta nghĩ đến một vùng nắng gió dãi dầu, con người trần lưng khổ ải. mà quả thiệt, mới bảnh mắt đã thấy cát đến khi nằm xuống sau một ngày lại ở bên cát. Cát với người, người với cát, hai trong một bấu víu chẳng rời. Triền dốc nào không in bóng người và bóng người ở  trên bóng cát. Cát chập chùng, cát lô nhô hết quãng này đến đồi nọ, hết làng này sang làng kia bao bọc trong cát. Theo lời nội khi còn sống thường kể, nơi này trước kia là rừng, có muôn thú từ rắn rít đến cọp beo, vùng đất Hoành Lâm hay rừng Ngang xanh thẳm bóng cây lâu dần bị sa mạc hóa tạo nên từng ốc đảo là làng bây giờ. Dòng sông năm xưa với nhiều nhánh rẽ giờ là con lạch bầu Hạ vắt ngang nước trôi như cọng chỉ ngoằn ngoèo, nóng đến tê dại vào hè, sùng sục ầm ào thoáng chốc vào mùa lũ với không gian cát. Xa thật xa là biển và gần thật gần là đồng, ruộng lúa toàn phèn ăn nước trời mỗi năm một vụ còn lại dành cho cát trôi cát phủ với cỏ úa lưa thưa cằn cỗi, con cua con rạm nhỏ như ngón tay trỏ nhưng chiếc mai thì dày cộp vùi mình trong cát. Dân ở đây thuộc dạng bám đất chịu đựng như chấp nhận mảnh đất mình được sinh ra, đói no là lẽ thường tình...

Trăng hờ

07/10/2021 lúc 10:07

“Tôi là bờ em ra đi. Em là bến tôi ghé lại.
Con đò ghé qua bờ nọ nhưng sẽ đậu lại ở một bến kia”
(Trịnh Công Sơn)
 





C





hị nằm yên, đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Trăng lùa vào phòng run rẩy. Tấm rèm cửa không che bớt được ánh trăng chiếu nhờ nhờ vào hai tấm thân trần truồng. Chị nhẹ gỡ bàn tay to bè của chồng ra khỏi vú mình, len lén trở dậy mặc áo quần vào người rồi bước ra phòng ngoài. Một ánh mắt nồng nàn rọi thẳng vào tấm thân rực lửa của chị, như một luồng điện, chị vụt quay lại, thảng thốt, bàng hoàng, chị bắt gặp đôi mắt của anh. Nhưng đôi mắt ấy ở trên cao, cao lắm. Tê tái và rã rời, chị bước đi. Anh không còn là của chị nữa, vĩnh viễn không bao giờ còn là của chị nữa.
Biển đêm. Từng con sóng vỗ bờ, nát vụn hàng triệu mảnh. Lại vỗ bờ, lại nát vụn. Nhưng con sóng tham lam kia vẫn quấn riết lấy bờ. Gió lùa làm làn tóc chị rối tung lên song chị cũng chẳng buồn vuốt mà cứ chầm chậm bước. Trăng mười sáu viên mãn, tròn đầy đang đùa giỡn với từng con sóng bạc. Chị không thích như vậy. Cái gì trọn vẹn quá thường hay dang dở. Phải hao khuyết để có một điều gì đó lấp vào. Anh chính là phần “lấp vào” trong những điều hao khuyết của cuộc đời chị. Chị chợt nhớ đến ánh mắt tha thiết, ấm áp của anh, cơ hồ anh ở đâu dây rất gần bên chị. Quờ tay sang phái, phía anh vẫn thường để chị khoác tay khi đi lang thang dọc biển, chỉ có gió và gió...

Góc khuất

07/10/2021 lúc 10:07






M



















ỗi người, ai cũng có điều bí mật của riêng mình. Điều bí mật ấy có thể chỉ là một niềm vui nho nhỏ, một nỗi buồn cỏn con. Cũng có thể là một kỷ niệm êm đềm, đẹp đẽ không bao giờ quên, hay chỉ là một câu chuyện bất chợt nghe, một điều tình cờ nhìn thấy. Và cũng có thể là một nỗi đau khôn xiết, một nỗi nhục khôn cùng. Có điều dù to nhỏ, lớn bé gì thì điều bí mật ấy cũng chỉ mình họ biết. Khi sống thì họ chôn sâu giấu kín trong lòng, khi chết thì họ mang theo họ ra đi. Ngoài những người ít nhiều có liên quan còn thì kể từ cha mẹ, anh em, con cái cho đến bạn bè thân thích, bà con ruột thịt không một ai biết được điều bí mật ấy của họ. Chị Loan cũng có một điều bí mật như thế! Chị đã âm thầm tự nhủ, âm thầm thề thốt với chính mình là phải mãi mãi giữ kín điều bí mật này. Và chị đã giữ kín nó được hai chục năm nay. Không những giữ kín mà bởi điều bí mật ấy chẳng hay ho, đẹp đẽ gì nên chị còn muốn quên nó đi, chôn nó đi thật sâu vào dĩ vãng. Chị muốn đừng bao giờ phải nghĩ tới nó, đừng bao giờ phải đào xới nó lên. Chị đã thề như thế. Ấy vậy mà chỉ mới hôm qua thôi có một chuyện xảy ra đã làm đảo lộn môi quyết tâm của chị. Nó  đảo lộn đến mức có thể điều bí mật ấy sẽ có nguy cơ không còn là điều bí mật nữa. Bởi, nếu chị vẫn khăng khăng chôn sâu giấu kín điều đó trong lòng mà không phanh phui nó ra, giải bày nó ra thì chị sẽ không còn là chị nữa. Và như thế chị sẽ phải đau khổ, dằn vặt, ân hận cho đến hết cuộc đời. Nhưng hỡi ôi! Có phải điều bí mật nào cũng dễ dàng nói ra được đâu. Từ hôm qua đến nay chị đã phải vắt óc ra để suy nghĩ...

Đều đặn mỗi ngày

07/10/2021 lúc 10:07






Ô





ng chợt bước ngắn lại mấy bước, cúi nhìn xuống chân. Đôi giày vải cũ xanh đậm đã trở mầu luôm luôm bỗng cộm lên dưới gan bàn chân trái, hình như có một hòn sỏi nhỏ đã lọt từ đế vào bên trong. Ông dừng hẳn, ngồi xuống bên rệ cỏ ven đường, lột giày ra, thò tay rà một vòng hình quả bí đao trong lòng giày, vỗ vỗ vào hai bên đế rồi lật sấp lại, gõ gõ mũi giày vào mặt đường nhựa. Một vật rơi ra. Ông nhặt lên, bấm chiếc đèn pin nhỏ bằng cây bút xoá, nhìn. Không phải sỏi mà là một cái móc bằng kim loại. Quái lạ, cái móc bé tí xinh xinh màu đồng sáng loá này là cái gì vậy hả; nó móc ở đồ dùng gì, của phụ nữ là cái chắc - vậy nhỉ; ở cái bóp mề gà, ở cái túi xách tay, không chừng ở cái áo nịt coóc xê… cũng nên. Ông mỉm cười một mình, chậc lưỡi vứt cái móc vào búi cây ngũ sắc ven đường, tự mắng mình vớ vẩn, đứng lên sải bước tiếp. Ủa, mình già đến độ lẩm cẩm rồi ư, mới rời cái ghế công chức nhà nước dăm năm chứ mấy, nhìn các cô gái xinh đẹp ngoài đường còn biết ngẩn ngơ bối rối nữa là; sao lại vội dở hơi, nhiêu khê quan tâm đến một cái móc của ai đó tuột rơi? Các cụ nhà ta hồi xưa nói “lục thập nhĩ thuận” tuổi sáu mươi ưa nghe những điều thuận tai. Rộng ra nữa là thấy điều thuận mắt. Vậy mà giờ đây trong cuộc sống bao nhiêu điều ngịch mắt nghịch tai xảy ra như cơm bữa hằng ngày. Chẳng nói chuyện gì to tát, chỉ nói chuyện nhỏ nhặt như cái lão láng giềng của ông là một ví dụ. Lão hơn ông vài ba tuổi, về hưu trước ông cũng chừng mấy năm. Lão là giám đốc công ty vật tư nông nghiệp thành phố; mà thành phố trực thuộc tỉnh, tức chỉ là quan chức hàng huyện thôi...

Tối thứ tư - Chiều tím

07/10/2021 lúc 10:07






…D





ạo ấy, Đông Hà là một cái lồng sắt lớn vừa nghĩa đen, vừa nghĩa bóng - chính xác lời của tên trung tá Văn vừa đổi đến.
- Các cậu làm ăn không ra làm sao cả, tôi mà về đây, kể cả chim Việt cộng cũng đố vào lọt.
Cái khó là không phải là lưới sắt, lồng sắt Đông Hà, mà cái cần bàn của tổ trinh sát là sự có mặt của tên trung tá Văn.
Lý lịch tội ác của Văn phải dày đến hai tập sách mấy trăm trang, sách khổ 13x19. Tập thứ nhất thuộc về cha hắn có thể mỏng hơn - vì du kích đã tiêu diệt thời kỳ chống Pháp rồi. Còn hắn - cái vòng “trang sức bằng tai người” dài đến sãi tay thỉnh thoảng được hắn khoanh lên cổ để xuất hiện trong một vài buổi hiểu thị dân chúng “không được liên lạc với Việt cộng” là bằng chứng cụ thể nhất.
- Thưa quý vị đồng bào - “mỉa mai thay” - mỗi tên Việt cộng tôi chỉ cần “giữ làm kỷ niệm” một cái tai thôi. Là Văn, mà tôi phải chuyên việc võ đấy! Dân Đông Hà còn kể lại hắn có một hũ rượu ngâm thuốc bắc với tai người nữa. Bạn thân hắn đến, hắn mời:...

Vũ điệu trơ trẽn

07/10/2021 lúc 10:07






C





hị khiến hắn buồn nôn mỗi lần gặp mặt. Nhưng thị là mụ đàn bà mà hắn đang cần chinh phục - bằng tất cả mọi giá!
   
Sau những lần làm tình, nàng có thói quen không mặc áo quần, trần truồng nhồng nhỗng. Những lúc ấy trông nàng như một con mèo cái tinh nghịch, hoang đàng và ngả ngớn. Gã cũng nửa nằm nửa ngồi với tư thế gần như khỏa thân, thích chí rên khe khẻ khi bàn tay mịn màng, mát lạnh như kem của nàng từ từ luồn xuống dưới đầu, vuốt ve mái tóc bồng bềnh lãng tử, mơn trớn đuôi mắt dài tình tứ và cuối cùng là day day lên hai đầu vú trên bờ ngực trần vạm vỡ, màu đồng hun...
Nàng gọi gã là  hot man- người đàn ông nóng bỏng. Gã cao gần một mét tám mươi, thân hình rắn chắc, đẹp hoàn hảo như những bức tượng đàn ông khỏa thân thời Phục Hưng. Khuôn mặt gã sáng láng, quyến rũ chết người với mắt màu nâu sáng rực, sóng mũi cao, đôi môi dày ẩn dưới hàng ria mép phớt đời, điệu đà. Đã vậy, gã lại có khiếu hài hước và lối nói chuyện dí dỏm thông minh, giọng nói ấm áp ngọt ngào, truyền cảm như rót mật vào tai người đối diện...

Chuyện nhỏ hồi chiến tranh

07/10/2021 lúc 10:07






X





e vừa dừng thì từ phía ghế lái phụ có tiếng đập cửa gấp gáp. Vĩnh chồm dậy, mắt nhắm mắt mở. Nhưng không. Có phải báo động máy bay đâu? Vĩnh quay sang tôi nhe răng cười và mở cửa. Trong bóng tối mờ dưới đất, thấy một chiến sĩ cao cao đứng có vẻ ngượng ngùng. Vĩnh trao đổi gì với anh ta, tay hoa lên. Rồi quay sang tôi:
- Họ muốn đi nhờ đến V. Sao anh?
Tôi yên tâm châm một điếu tuốc. Với Vĩnh, họ có nghĩa là một người, chứ không phải hai, không phải ba đâu mà lo. Cái nhìn nghịch ngợm dường như phải cố giấu của Vĩnh, nói với tôi như vậy. Tôi bảo:
- Cho người ta lên...
Người đi nhờ mừng rỡ chạy về phía hầm hộ tống của công nhân, bảo là lấy ba lô ba liếc gì đó. Còn Vĩnh chỉ cúi người khua lục cục dưới chân tôi. Tìm được cái bi đông. Cậu thở hắt ra như đánh vật. Chả hiểu tại sao lại cứ nhét bi đông xuống  gầm ghế, mà lần nào cũng tìm quanh tìm quẩn mãi rồi mới thấy. Bảo bao nhiêu lần cũng không nghe... Nãy giờ tôi cứ nhìn Vĩnh một cách xét nét, nhưng không bực bội gì mà thấy buồn buồn sao đó. Vĩnh còn trẻ quá mà chiến tranh thì khốc liệt…

Người thầy đầu tiên

07/10/2021 lúc 10:07












i giời ơi, bố nhìn cái ông bên kia kìa. Người sang trọng, đi xe ô tô  lại cặp kè bên mình chiếc mũ bảo hiểm trang trí  hình sọc dưa. Hình vẽ đang hot, không đụng hàng đấy bố ạ. Cái ngữ ấy không nhà thơ thì cũng nhà tạc tượng lăng tẩm...
Tôi nhìn xéo qua dãy bàn bên kia, nơi có người trung niên đang chỉnh chiện trên đầu chiếc mũ bảo hiểm được phủ bên ngoài lớp sơn xanh hình sọc dưa ngộ nghĩnh. Tuồng như lối nói ngang cành hông của con gái tôi đã chạm đến vùng điện tâm trường của những người ngồi bên cạnh, nên cách khá xa, người đàn ông ấy cũng ngắc ngứ quay đầu lại. Khuôn mặt đầy đặn, ánh mắt toát lên vẻ thánh thiện, sắc sảo. Chiếc cằm vuông như một võ sĩ đấm bốc, râu ria nhằng nhịt. Trông quen quá.
- Tôi buột miệng: -Anh Sửu phải không?
Người đàn ông cũng lập cập xoay xở qua mấy tầng bàn ghế, nhoài người sang chỗ tôi, phấn khích: -Chú Tâm!
Anh ôm tôi vào lòng. Mùi dầu mỡ mơ hồ từ con người anh tỏa ra thân thuộc. Cả mùi thuốc khói thuốc lá  từ lâu tôi không được ngửi bỗng dậy lên nồng nàn, ấm áp. Anh giang hai cánh tay chắc nịch như hai gọng kìm cặp lấy hai vai tôi, đẩy ra xa, nheo nheo mắt, nói như reo lên:...

Tháp cổ mờ sương

07/10/2021 lúc 10:07






T





hoại nhận tin nhắn của Nhiên:
- Nguyên tiêu em vào, anh đón đấy!
Ly cà phê khẽ chao trong tay, Thoại đưa mắt nhìn về phía tháp cổ ẩn trong sương sớm. Ngôi cổ tháp trên núi Nhạn ngàn năm rêu phong kia vẫn ngái ngủ và anh mỉm cười. Nhiên đã từng đến nơi này trong một đêm nguyên tiêu, cũng từng ngái ngủ lúc anh gõ cửa kêu nàng đi dạo biển để nhận câu trách: Làm gì sớm thế, mới bảy giờ kém đã gọi váng!. Trời đất, đợi đến tám giờ ra biển thì chỉ có nắng và nắng.
- Nhiên vào sớm hơn, ta đi Mũi Điện đón ánh bình minh đầu tiên vào doi cát cong cong hình chữ S. -Thoại nhắn lại.
- Không, rét lắm, rét ơi là rét! Miễn sao vào đúng ngày có anh đón là được và sẽ được đặt tay lên viên gạch gan gà ngày nào.
Thoại cười và định nhắn tiếp thì Nhiên lại nhắn:
- Còn sớm nên em vẫn bó kín người để ngủ, không được làm phiền, rõ không?!














Hai năm trước, đoàn khách Hàn Quốc từ Sài Gòn đi Hà Nội gặp đối tác. Không biết nguyên cơ gì lại thong thả trên ô tô xuyên Việt và tà tà ghé vào phố biển của Thoại. Phòng ngoại vụ tỉnh gọi Thoại lên căn dặn để đoàn có dịp lên ngắm cảnh tháp cổ và nghe thơ Nguyên tiêu đêm rằm. Vậy là gõ cửa phòng ở nhà khách, gặp ngay Nhiên, cô gái bản địa mũi hếch phiên dịch  cho nhóm kim chi toàn ớt đỏ này...
 

Đồi gió

07/10/2021 lúc 10:07






Đ





ến đứa con gái thứ năm thì bố tôi vơ vét tất cả mọi thứ có thể bán được trong nhà và đi theo người đàn bà khác! Mẹ tôi thẫn thờ nhìn con bé còn đỏ hỏn trên tay, lại nhìn một lượt bốn đứa khác đang đứng cạnh giường, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Đồi Gió hôm ấy trời không nắng cũng chẳng mưa, chỉ ngai ngái một màu mây.
- Phựt!...
- Ái!...
- Meo!...
Cùng với tiếng gậy vang lên khô khốc của tôi là tiếng rú hốt hoảng của cái Thu và tiếng kêu đau đớn của con mèo lông vàng nhà mụ Từ. Nó nằm chết giấc giữa nền nhà bên cạnh nồi tép kho vơi quá nửa. Cái Thu định chạy lại ôm con mèo liền bị tôi giúi xuống nền nhà, mồm méo xệch nhìn tôi sợ hãi. Có lẽ tôi cũng định vụt vào mông nó mấy cái nếu không kịp nhìn thấy bộ mặt xám ngoét kia. Tôi bỏ gậy xuống, đanh giọng:
- Trưa nay tao cấm mày ăn cơm. Có nồi tép kho đậy vung không kỹ để mèo ăn vụng. Cút cho khuất mắt kẻo tao đánh bây giờ!...

Bãi rác

07/10/2021 lúc 10:07






B





ãi rác thành phố. Cuối chiều hè. Hoàng hôn tím sẫm như máu, như sắc nóng của một bức tranh sơn dầu. Nền trời như một tấm phông loang lổ những nét vẽ vô định. Mặt trời hấp hối như cố troài lên lần cuối để hắt những tia sáng nhạt nhoà thoi thóp cuối cùng luyến tiếc, vuốt ve người yêu - mặt đất trước khi nhắm mắt, theo quy luật của muôn đời.
Hân đang phóng xe máy chầm chậm trên con đường vành đai thành phố, chạy qua bãi rác lớn của thành phố. Những mái tôn màu xanh, màu đỏ của các nhà máy dệt khu công nghiệp Đại Khánh đang chuyển sang màu đen, sẫm dần. Lòng anh lâng lâng. Chiều nay, Hội Mỹ thuật tỉnh mà anh là phó chủ tịch đã được UBND thành phố mời dự “Lễ phát động cuộc thi sáng tác tranh, tượng về thành phố trẻ” do UBND Thành phố chủ trì. Anh, một hoạ sĩ trẻ đầy triển vọng được đánh giá rất cao. Những cái bắt tay đầy thiện cảm, có phần vị nể của anh em trong giới mỹ thuật, văn nghệ sĩ trong và ngoài tỉnh.
Bỗng mắt Hân hoa lên, anh đưa tay dụi mắt mấy lần như không tin ở mắt mình. Trời! Bức tranh nổi tiếng của chính anh vẽ bằng chất liệu sơn dầu trên vải, sao lại nằm chềnh ềnh ngay trên đống rác trong bãi rác cạnh đường thế này? Hân táp xe vào vệ đường, nâng bức tranh lên, phủi phủi những đất cát còn bết trên khung, đoạn anh cắp bức tranh, nổ máy, phóng nhanh về nhà như một tên ăn trộm...

Đêm mưa lất phất

07/10/2021 lúc 10:07






B





óng chiều chạng vạng thoi thóp những tia nắng lởn vởn giữa  đám mây  đang dần  đen kịt lại. Gió nổi lên chạy ào ào qua hàng tre, xô nghiêng những tàu lá chuối sẫm đen cuối vườn.
Chị kéo mép tấm chăn che kín đầu võng cho Duyên, ngẩng lên đưa hai chiếc áo đi mưa đã được gói gọn và chiếc đèn pin cho anh rồi giục:
- Thôi , đi nhanh nhanh lên kẻo trời sắp mưa rồi, nhỡ đẻ ra giữa đường thì khổ thân nó.
Chồng chị và chú em rể gò lưng đẩy hai chiếc xe đạp, giữa buộc cái đòn cáng võng đưa Duyên ra trạm y tế xã. Cả ngày nay Duyên vật vã đau đẻ ở nhà mà không ai biết. Hai vợ chồng chị đi câu mực ngoài biển, mãi khi mặt trời khuất sau động cát mới trở mũi thuyền vào đất liền.Về đến đầu làng nghe thằng cháu con chị gái của anh bảo cô Duyên đau bụng kêu la dữ lắm, hai người ba chân bốn cẳng chạy vội về, chưa kịp tắm rửa gì vì phải vội lo sửa soạn  đưa Duyên đi ra trạm y tế xã...

Đêm nguyên tiêu

07/10/2021 lúc 10:07






…C





ó lẽ vì quá khuya, trời se lạnh, lại thêm nơi phố cổ có lệnh cấm xe cộ đi lại từ chập tối, nên lúc này đường xá heo hắt chăng?
Từ mấy năm trước để bảo tồn phổ cổ, phát triển du lịch, chính quyền thành phố đã tạo dựng chợ đêm những mong mang lại được đời sống phồn vinh cho phố cổ.
Nghe nói đông vui được tuần đầu, nhưng chỉ chon von ở mỗi khu chợ Đồng Xuân. Còn ở các phố khác nhà nhà như lúc này Hoàng thấy: đóng cửa cài then im ỉm. Đã thế lại còn mất điện.
Phố xá thời hiện đại, khi đêm xuống mà không một âm thanh điện tử, không một tiếng còi xe máy, ô tô; lịm tắt mọi ánh sáng mầu mè của đèn hoa chăng kết như lúc này đây thì cũng chẳng khác làng quê thời trung cổ, thâm u và quạnh quẽ.
Bao sắc màu sơn phủ mặt tiền nhà phố, mọi khi rực rỡ dưới ánh sáng điện các màu, giờ đây bị cõi đêm đen thăm thẳm nuốt mất chỉ còn lại nhoè nhoẹt hai gam màu nhờ nhờ-đen kịt. Huống hồ phố cổ bao đời không hề được nâng cấp; lúc này mọi hình dạng phố xá đều phô ra chẳng còn gì che đậy: những căn nhà ống hẹp lép thấp thểnh đua chen trên những vỉa hè mấp mô thòi thụt, cố khoe những mặt tiền bé xíu manh mún; những mái ngói tuỳ tiện nhấp nhô.
Phố xá phía trước càng đi càng tối thui. Đâu đó hình như có thoáng thấy bóng người lẻn lút trong bóng tối, dáng vẻ khuất tất, băng biến ngay vào một trong những cái ngách nhỏ. Những cái ngách nhỏ xíu mà ban ngày lẩn mình cùng các cửa hiệu khác, thoảng trông ta tưởng nó cũng là cửa nhà. Cánh cửa theo lối cổ có thể dỡ rời ra được...

Giao thừa không cúng gà

07/10/2021 lúc 10:07






- V





ĩnh! Mẹ nói lần thứ mấy rồi?
- Mẹ sai anh Vinh đi đi. Lúc chiều con đi mua rượu rồi.
- Thằng Vinh mắc làm gà.
- Nhưng con sợ…ma.
- Ma quỷ mô sẵn mà sợ.
Tôi chối vậy, vì đang máu xem truyền hình trực tiếp Xuân. Mà cũng sợ ma thật. Từ nhỏ, tôi chưa bao giờ ra khỏi nhà vào buổi tối.
Xa xa vọng lại tiếng chiêng tiếng trống từ các nhà thờ họ. Tiếng chiêng ở đây không giống trong các lễ hội cồng chiêng của Tây nguyên, mà nó có chút gì đó như thôi thúc, hồi hộp hơn…
- Có đi không thì bảo? Giao thừa sắp đến nơi rồi. Tiếng mẹ dưới bếp vọng lên.
Giao thừa! Chỉ có tám ký tự thôi mà sao nghe bồi hồi, háo hức. Giao thừa là sự giao thoa giữa đất trời, giữa cái cũ và cái mới; là sự giao hòa cõi buồn và vui, riêng và chung. Cảm giác lâng lâng khi bài hát Happy new year cất lên do chính hai cô gái trong ban nhạc Abba thể hiện...

Hải đường tăng

07/10/2021 lúc 10:07

Mưa như roi quất vào mặt. Lúc lên con dốc trên đường đến chùa Phật Tích, Xuyến lảo đảo tưởng chừng không cầm vững tay lái chiếc xe máy. Mưa ràn rụa trên mắt, con đường trước mặt mờ đi, mưa chảy xuyên qua áo mưa, đẫm lớp đồ lót mỏng manh, thấm vào đến tận da thịt. Thoáng chốc Xuyến chùn lại...

Giải mây vắt qua Thành Cổ

07/10/2021 lúc 10:07






K





hác hẳn với tâm trạng chần chừ khó chịu có phần sợ sệt khi chuẩn bị đến một ngõ ngách phố phường hoặc một khu tập thể chung cư nào đó, buổi hẹn vào sẫm chiều thu của Tiến sỹ- Bác sỹ- Chủ nhiệm đem đến cho tôi mấy cái dễ chịu. Nắng vàng se lạnh buổi chiều cuối năm gợi những gì sâu thẳm của xứ Bắc. Tiếng rõ ràng đầu dây nói: “Mời anh đến ngõ Giếng. Hai số nhà chẵn bên phải. Có giàn trầu phía trước”. Chú Duy trợ lý của tôi chuẩn bị xe cộ hành lý cũng như lây sự dễ chịu. Chẳng có gì, nhưng tâm trạng cả hai rất khó tả, như chuẩn bị để vào trận, vào Thành Cổ, lại nao nao như đi thăm đồng đội, như tìm về một mảnh đất chiến trường, một khu nghĩa trang. Những giàn trầu ngõ Giếng, đến tên phố Tác Đông vừa mộc vừa bác học mà ngay như tôi và chú Duy học hành viết lách làm ra vẻ thế mà cũng chẳng biết gốc tích của nó thế nào… Chú Duy bảo: “Cũng là ngõ chùa đấy anh ạ. Hồi trước em quen những mấy cô”. Đó là thời trước và giữa chiến tranh...

« 5354555657 »

Tạp chí số cũ
Câu chuyện du lịch
tư tưởng Hồ Chí Minh

Thời tiết

Quảng Trị

Hiện tại

26°

Mưa

18/02

25° - 27°

Mưa

19/02

24° - 26°

Mưa

20/02

23° - 26°

Mưa

Nguồn: Weathers Underground