16/08/2022 lúc 10:53
07/10/2021 lúc 10:07
H
oàng đưa con gái Huyền Thư đi ăn sáng ở quán. Mấy năm gần đây hai bố con mới được mẹ chi thêm cho khoản này vì tình hình tài chính của gia đình có cải thiện được đôi chút. “Chi thêm mười nghìn mỗi ngày cho hai bố con là để đầu tư cho tương lai”. Mẹ vừa đùa, vừa thật bảo thế.
Quán khá đông khách và ai cũng ăn vội để còn đi làm. Duy chỉ có một cặp ngồi kề bên bố con Hoàng là không có vÎ gì bận rộn. Họ ăn xong đã lâu nhưng vẫn ngậm tăm nấn ná ngồi uống nước chưa chịu trả chç. Nàng không còn trẻ nữa nhưng trên gương mặt vẫn còn phảng phất nét thanh tú của một thời thiếu nữ vàng son. Cách trang điểm khá kü, chứng tỏ nàng có ý thức lượng giá được sắc đẹp của mình trong cuộc sống.
Chàng ít hơn nàng dăm bảy tuổi trông có vÎ rất hyp-py nhưng vẫn xưng hô với nàng là anh em. Họ không phải là vợ chồng, không phải bồ bịch, tình nhân, theo trào lưu thời cơ chế thị trường: Đàn ông có quyền có tiền thường cặp với những cô gái trẻ có lối sống thực dụng: lấy tình đổi tiền...
07/10/2021 lúc 10:07
Ở
thị trấn xép này đời sống của dân còn thấp, nhiều người cho rằng bà là người giàu có, sung sướng nhất. Có người còn mơ ước bản thân mình được như thế.
Sự giàu có của bà cũng dễ nhận thấy. Một biệt thự ba tầng, sơn tít màu hồng, cửa sổ màu xanh nổi bật giữa những dãy nhà đổ bằng, hình ống đơn điệu. Bà nói với các con: Mẹ già rồi, leo nổi đâu mà xây lầu, ở một mình nhà càng rộng càng thấy trống trãi. Thắng con thứ cười hề hề: Mẹ lo gì, cứ để con đầu tư, nay mai mẹ chết “ Cổ phần” con lớn, đương nhiên con là “Chủ tịch Hội đồng quản trị” cái gia tài này. Nếu không, ông cả có quyền của ông cả, thằng út lại có sự ưu tiên truyền thống “con út trút gia tài” con biết bấu víu vào đâu mà chia. Bây giờ giá đất ở đây rẻ, nay mai thị trấn xép sẽ phát triển nối liền với thành phố như Hà Nội và Hà Tây bây giờ một tấc đất trăm tấc vàng đấy. Bấy giờ bán đi không biết mấy chục tỷ.
Ngoại trừ xe máy và ô tô bà không biết sử dụng, máy giặt, tủ lạnh, máy điều hoà, máy sấy tóc, máy đánh kem, điện thoại bàn, điện thoại di động, đủ cả. Bà còn có dăm chục triệu gửi ngân hàng và một chiếc lọ thuỷ tinh đựng đầy những khâu vàng nhét sâu ở góc tủ...
07/10/2021 lúc 10:07
V
ới cái bằng tốt nghiệp trung học cơ sở, coi như hắn thành kẻ thất học, thất nghiệp. Thời gian đó, hắn được vận động tham gia sinh hoạt đoàn ở khu phố, nơi hắn sinh sống. Sau hai kỳ đại hội, hắn được giữ chức vụ bí thư chi đoàn. Vì trong các buổi sinh hoạt hắn đi đầy đủ, nhiệt tình. Lại năng nổ và có chút ít khiếu văn nghệ. Đại hội xong, còn lại bộ máy ‘lãnh đạo” ngồi trà dư tửu hậu. Đồng chí nguyên bí thư nói:
-Chúc mừng đồng chí tân bí thư. Đồng chí thấy chưa? Mới ngày mô đồng chí còn rụt rè e dè ngại ngùng khi tôi tới vận động đi họp đoàn. Rứa mà chừ lên chức lên quyền rồi!
-Thì, cũng nhờ có đồng chí dìu dắt.
-Thế thì tân bí thư phải có chút “lòng thành” để “đáp lễ” nguyên bí thư đi chứ nhể!- Đồng chí ủy viên ban chấp hành nói.
-Đúng rồi. Rứa mới phải phép chứ!
-Ok luôn. Nói rồi, cả lũ kéo nhau ra quán nhậu bên rìa mép sông.
-Chức quyền chi chứ chức bí thư chi đoàn thì không lương, mà trách nhiệm cũng nặng nề chẳng thua kém chi các vai trò lãnh đạo khác. Hất ngược chén rượu. Khà.
-Tôi biết. Cái vai trò lãnh đạo ni, tôi chưa quen, còn nhờ đồng chí dìu dắt nhiều. Nào, uống...
07/10/2021 lúc 10:07
S
au cả một ngày dưới tiết trời nống nực, người chênh vênh giàn giáo tay bay tay thước, người đánh hồ xách vữa kéo lên thả xuống nhức cứng chân tay, họ lại ngồi bên nhau. Người là thợ lành nghề, kẻ lao động phổ thông. Bao bọc hai người là một không gian nồng ấm. Họ cứ như đôi bạn thân mới tìm ra nhau sau thời gian kẻ chân trời người góc bể.
Trời cuối chiều đang vần vũ. Chưa đến bữa, Lý thợ nề sang nhà người phụ hồ chơi như thường lệ. Sang để uống ngụm chè xanh. Sang để đùa vui với mấy đứa nhỏ dễ thương. Sang để được sống trong không khí thân thương của một gia đình. Trưa sang, chiều sang, có bữa tối tôi cũng sang. Rảnh lúc nào sang lúc ấy. Gặp bữa ăn chén cơm, nếu có uống chén rượu...
Lý thợ nề lơ đãng, vừa nghe vừa lật lật cuốn an-bum nhỏ trên bàn. Gã lôi ra một tấm ảnh nhỏ ngắm nghía mặt trước mặt sau, hỏi:
- Ông đây ư? Như không thể tin. Gã hết nhìn ảnh rồi nhìn sang người, ánh mắt dò tìm những nét của ngày xưa còn lưu lại trên khuôn mặt bạn...
07/10/2021 lúc 10:07
Tin nhắn
H
ọ quen nhau trong một cuộc hội thảo về môi trường do Bộ tổ chức tại khu vực miền Trung. Quen nhau rất nhanh, tất nhiên rồi, vì trong hội thảo chỉ có chàng và nàng là hai cán bộ trẻ nhất, và còn nữa, nàng không những xinh mà trông rất hiền, rất thông minh. Còn chàng, chẳng kém, rất cao ráo, mặt mày, râu tóc trông rất đàn ông. Hội thảo hai ngày, thêm một ngày tham quan, lúc nào họ cũng chọn chỗ để gần nhau, nhỏ to, hết chuyện này đến chuyện khác.
Đã sang tuổi hai tám, song chuyện tình duyên của nàng chưa đâu vào đâu. Mẹ nàng thường khuyên, con gái không được vồ vập, phải cẩn thận, ý tứ trong chuyện tình cảm. Tất nhiên, nàng nghe lời và bản thân nàng cũng ý thức rất rõ về điều đó. Tuy nhiên trong trường hợp này, mặc dù là lần đầu, nhưng gặp chàng, trò chuyện với chàng, nàng cảm thấy có cái gì đó rất khó diễn tả. Qua những câu hỏi mang tính thăm dò của nàng, chàng cho biết mình chưa lập gia đình và người yêu cũng chưa có nốt. Nàng đã đọc nhiều sách...
07/10/2021 lúc 10:07
Đ
ôi lúc tôi tự hỏi người ta sinh ra văn chương hay văn chương tự nó sinh ra để làm cái gì ? Ngày còn bé thơ, bà và mẹ hay ru tôi ngủ bằng những câu hát ví von, sau này đi học cô giáo bảo đó là văn chương, rồi những gì tôi đã học được trong cái hành trình làm người, tất cả cũng là văn chương.
Tôi biết chữ, bập bẹ tập làm thơ để… ba tôi đem khoe với mọi người trong những cuộc trà dư tửu hậu. Mười tám tuổi, có một cô bé dễ thương trên gác hai kia cứ làm tôi thơ thẩn và… thành thơ. Tôi vào đại học, nhà nghèo chắp bút kiếm thêm tiền và lâu lâu cũng được lãnh vài đồng nhuận bút. Có khi tôi viết văn chỉ để đổi một cái cười của em… Nhưng như thế tôi vẫn không tự trả lời được câu hỏi của chính mình “Văn chương sinh ra để làm gì?”.
Và bây giờ, khi đã thành một ông lão gần đất xa trời, tôi mới hiểu…
07/10/2021 lúc 10:07
C
ăn hộ của Hoàng ở tầng trệt, bù xù, rệu rạo như tổ chim vừa trải qua một mùa đông dài. Bích nhớ lần đầu tiên, khi băng qua những dãy hành lang tối om, ẩm ướt để đến nơi ở của Hoàng, Hoàng đã nhìn Bích lưng lẻo ngập ngượng: Chỉ gắng sống ở đây thêm một vài năm nữa, sau đó sẽ kiếm thuê căn hộ khác khá hơn. Ở đây, điện nước phập phù, nhà cửa ọp ẹp, chung cư được xây từ thập niên sáu mươi, bảy mươi, bây giờ đã "oải" và xuống cấp lắm rồi.
Ngày đó, Bích mới hai mươi tuổi và hôm nay đã gần đầu bốn. Ngày đó Bích là cô gái xuân tươi hơ hớ, đang trong tầm ngắm tán tỉnh của Hoàng, còn giờ thì đã sắp trở thành "con mẹ sề" theo kiểu nói của mấy cô Bắc Kỳ sống cùng chung cư. Vậy mà nghiệt ngã thay, đến tận hôm nay, Bích vẫn ở cùng Hoàng trong căn hộ cũ xì mốc mếch, tàn tạ như một bà già bị bệnh hen suyễn kinh niên.
Sau một ngày quay cuồng với đủ công việc bà rằn ở cơ quan, vượt qua những tuyến phố nghìn nghịt người, thường xuyên tắc đường và ồn ào điếc óc, quẹo qua rất nhiều con hẻm sâu hun hút bốc mùi nước cống khăm khẳm thối, Bích mới đến được "tổ ấm" với những bức tường loang lổ đầy rẫy vết rạn nứt, kèm theo vô số phiền toái, ngột ngạt của cuộc sống tạp cư. Bích bực nhất là lúc phải hứng chịu những trận "bom nước" hoặc" bom rác" của một kẻ vô ý thức nào đó bất thần dội xuống từ tầng trên, sợ những đôi mắt lấm lét xoi mói của hàng xóm mỗi khi vợ chồng to tiếng...
07/10/2021 lúc 10:07
1.
Sau cái tát tai như trời giáng vào khuôn mặt đểu cáng, bỉ ổi của Khánh, Khang vội vã về nhà vơ lấy mấy bộ áo quần cho vào túi xách rồi lên chuyến xe khách rời bến khi chiều muộn. Chiếc xe như con quái thú nuốt vội mấy chục hành khách với đủ trạng thái buồn vui lẫn lộn xuyên qua hoàng hôn lừng lững đi vào đêm. Thoáng chốc, dòng sông, cánh đồng, thành phố ẩn náu bao phận người quen lạ là nơi chốn đi về của đời Khang bỗng hoá thành dòng suối chảy trôi sau cửa kính mờ ánh trăng lạnh. Khang châm cho mình điếu thuốc rồi nhả khói qua cửa xe để mặc cho ý nghĩ rong ruổi về miền đất có cái tên Đại Ngàn gần nơi Khang từng đóng quân cách đây hai mươi lăm năm. Chính mảnh đất ấy đã gieo vào đời Khang nổi ám ảnh, sự dày vò của nhiều đêm mất ngủ. Khang phải về để tự thú trước người thợ săn đã gánh lấy năm tháng tù tội oan nghiệt thay Khang. Tháng năm tù tội mà lẽ ra Khang phải nhận lãnh nhưng rồi chính sự đớn hèn cùng lời khuyên đồng loã của Khánh đã giúp Khang trốn chạy khỏi miền đất ấy. Hai mươi lăm năm trôi qua như váng bọt biển tan nhanh sau lớp sóng dâu bể đời người. Tuổi trẻ với giấc mơ danh lợi vụt tan biến để mặc nhiên nhường chổ cho tuổi già quay đầu nhìn lại quá khứ mà suy ngẫm, ưu từ về “bản lai diện mục” của chính mình...
07/10/2021 lúc 10:07
Buổi sáng bắt đầu bằng tiếng lợn ré bên lò mổ. Sau khi chuyến tàu S2 chạy tuyến Nam Bắc qua khoảng hai phút, dàn đồng thanh lợn rống lên. Hình dung những con lợn hàng tạ, chỉ một cái thọc mạnh con dao phay nó lăn đơ ra, trắng hếu. Làng Hà nằm sát mép đường ray, bên cái lò mổ...
07/10/2021 lúc 10:07
T
ôi sinh ra từ một vùng cát, khi nói đến cát dễ khiến người ta nghĩ đến một vùng nắng gió dãi dầu, con người trần lưng khổ ải. mà quả thiệt, mới bảnh mắt đã thấy cát đến khi nằm xuống sau một ngày lại ở bên cát. Cát với người, người với cát, hai trong một bấu víu chẳng rời. Triền dốc nào không in bóng người và bóng người ở trên bóng cát. Cát chập chùng, cát lô nhô hết quãng này đến đồi nọ, hết làng này sang làng kia bao bọc trong cát. Theo lời nội khi còn sống thường kể, nơi này trước kia là rừng, có muôn thú từ rắn rít đến cọp beo, vùng đất Hoành Lâm hay rừng Ngang xanh thẳm bóng cây lâu dần bị sa mạc hóa tạo nên từng ốc đảo là làng bây giờ. Dòng sông năm xưa với nhiều nhánh rẽ giờ là con lạch bầu Hạ vắt ngang nước trôi như cọng chỉ ngoằn ngoèo, nóng đến tê dại vào hè, sùng sục ầm ào thoáng chốc vào mùa lũ với không gian cát. Xa thật xa là biển và gần thật gần là đồng, ruộng lúa toàn phèn ăn nước trời mỗi năm một vụ còn lại dành cho cát trôi cát phủ với cỏ úa lưa thưa cằn cỗi, con cua con rạm nhỏ như ngón tay trỏ nhưng chiếc mai thì dày cộp vùi mình trong cát. Dân ở đây thuộc dạng bám đất chịu đựng như chấp nhận mảnh đất mình được sinh ra, đói no là lẽ thường tình...
07/10/2021 lúc 10:07
“Tôi là bờ em ra đi. Em là bến tôi ghé lại.
Con đò ghé qua bờ nọ nhưng sẽ đậu lại ở một bến kia”
(Trịnh Công Sơn)
C
hị nằm yên, đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Trăng lùa vào phòng run rẩy. Tấm rèm cửa không che bớt được ánh trăng chiếu nhờ nhờ vào hai tấm thân trần truồng. Chị nhẹ gỡ bàn tay to bè của chồng ra khỏi vú mình, len lén trở dậy mặc áo quần vào người rồi bước ra phòng ngoài. Một ánh mắt nồng nàn rọi thẳng vào tấm thân rực lửa của chị, như một luồng điện, chị vụt quay lại, thảng thốt, bàng hoàng, chị bắt gặp đôi mắt của anh. Nhưng đôi mắt ấy ở trên cao, cao lắm. Tê tái và rã rời, chị bước đi. Anh không còn là của chị nữa, vĩnh viễn không bao giờ còn là của chị nữa.
Biển đêm. Từng con sóng vỗ bờ, nát vụn hàng triệu mảnh. Lại vỗ bờ, lại nát vụn. Nhưng con sóng tham lam kia vẫn quấn riết lấy bờ. Gió lùa làm làn tóc chị rối tung lên song chị cũng chẳng buồn vuốt mà cứ chầm chậm bước. Trăng mười sáu viên mãn, tròn đầy đang đùa giỡn với từng con sóng bạc. Chị không thích như vậy. Cái gì trọn vẹn quá thường hay dang dở. Phải hao khuyết để có một điều gì đó lấp vào. Anh chính là phần “lấp vào” trong những điều hao khuyết của cuộc đời chị. Chị chợt nhớ đến ánh mắt tha thiết, ấm áp của anh, cơ hồ anh ở đâu dây rất gần bên chị. Quờ tay sang phái, phía anh vẫn thường để chị khoác tay khi đi lang thang dọc biển, chỉ có gió và gió...
07/10/2021 lúc 10:07
M
ỗi người, ai cũng có điều bí mật của riêng mình. Điều bí mật ấy có thể chỉ là một niềm vui nho nhỏ, một nỗi buồn cỏn con. Cũng có thể là một kỷ niệm êm đềm, đẹp đẽ không bao giờ quên, hay chỉ là một câu chuyện bất chợt nghe, một điều tình cờ nhìn thấy. Và cũng có thể là một nỗi đau khôn xiết, một nỗi nhục khôn cùng. Có điều dù to nhỏ, lớn bé gì thì điều bí mật ấy cũng chỉ mình họ biết. Khi sống thì họ chôn sâu giấu kín trong lòng, khi chết thì họ mang theo họ ra đi. Ngoài những người ít nhiều có liên quan còn thì kể từ cha mẹ, anh em, con cái cho đến bạn bè thân thích, bà con ruột thịt không một ai biết được điều bí mật ấy của họ. Chị Loan cũng có một điều bí mật như thế! Chị đã âm thầm tự nhủ, âm thầm thề thốt với chính mình là phải mãi mãi giữ kín điều bí mật này. Và chị đã giữ kín nó được hai chục năm nay. Không những giữ kín mà bởi điều bí mật ấy chẳng hay ho, đẹp đẽ gì nên chị còn muốn quên nó đi, chôn nó đi thật sâu vào dĩ vãng. Chị muốn đừng bao giờ phải nghĩ tới nó, đừng bao giờ phải đào xới nó lên. Chị đã thề như thế. Ấy vậy mà chỉ mới hôm qua thôi có một chuyện xảy ra đã làm đảo lộn môi quyết tâm của chị. Nó đảo lộn đến mức có thể điều bí mật ấy sẽ có nguy cơ không còn là điều bí mật nữa. Bởi, nếu chị vẫn khăng khăng chôn sâu giấu kín điều đó trong lòng mà không phanh phui nó ra, giải bày nó ra thì chị sẽ không còn là chị nữa. Và như thế chị sẽ phải đau khổ, dằn vặt, ân hận cho đến hết cuộc đời. Nhưng hỡi ôi! Có phải điều bí mật nào cũng dễ dàng nói ra được đâu. Từ hôm qua đến nay chị đã phải vắt óc ra để suy nghĩ...
07/10/2021 lúc 10:07
Ô
ng chợt bước ngắn lại mấy bước, cúi nhìn xuống chân. Đôi giày vải cũ xanh đậm đã trở mầu luôm luôm bỗng cộm lên dưới gan bàn chân trái, hình như có một hòn sỏi nhỏ đã lọt từ đế vào bên trong. Ông dừng hẳn, ngồi xuống bên rệ cỏ ven đường, lột giày ra, thò tay rà một vòng hình quả bí đao trong lòng giày, vỗ vỗ vào hai bên đế rồi lật sấp lại, gõ gõ mũi giày vào mặt đường nhựa. Một vật rơi ra. Ông nhặt lên, bấm chiếc đèn pin nhỏ bằng cây bút xoá, nhìn. Không phải sỏi mà là một cái móc bằng kim loại. Quái lạ, cái móc bé tí xinh xinh màu đồng sáng loá này là cái gì vậy hả; nó móc ở đồ dùng gì, của phụ nữ là cái chắc - vậy nhỉ; ở cái bóp mề gà, ở cái túi xách tay, không chừng ở cái áo nịt coóc xê… cũng nên. Ông mỉm cười một mình, chậc lưỡi vứt cái móc vào búi cây ngũ sắc ven đường, tự mắng mình vớ vẩn, đứng lên sải bước tiếp. Ủa, mình già đến độ lẩm cẩm rồi ư, mới rời cái ghế công chức nhà nước dăm năm chứ mấy, nhìn các cô gái xinh đẹp ngoài đường còn biết ngẩn ngơ bối rối nữa là; sao lại vội dở hơi, nhiêu khê quan tâm đến một cái móc của ai đó tuột rơi? Các cụ nhà ta hồi xưa nói “lục thập nhĩ thuận” tuổi sáu mươi ưa nghe những điều thuận tai. Rộng ra nữa là thấy điều thuận mắt. Vậy mà giờ đây trong cuộc sống bao nhiêu điều ngịch mắt nghịch tai xảy ra như cơm bữa hằng ngày. Chẳng nói chuyện gì to tát, chỉ nói chuyện nhỏ nhặt như cái lão láng giềng của ông là một ví dụ. Lão hơn ông vài ba tuổi, về hưu trước ông cũng chừng mấy năm. Lão là giám đốc công ty vật tư nông nghiệp thành phố; mà thành phố trực thuộc tỉnh, tức chỉ là quan chức hàng huyện thôi...
07/10/2021 lúc 10:07
…D
ạo ấy, Đông Hà là một cái lồng sắt lớn vừa nghĩa đen, vừa nghĩa bóng - chính xác lời của tên trung tá Văn vừa đổi đến.
- Các cậu làm ăn không ra làm sao cả, tôi mà về đây, kể cả chim Việt cộng cũng đố vào lọt.
Cái khó là không phải là lưới sắt, lồng sắt Đông Hà, mà cái cần bàn của tổ trinh sát là sự có mặt của tên trung tá Văn.
Lý lịch tội ác của Văn phải dày đến hai tập sách mấy trăm trang, sách khổ 13x19. Tập thứ nhất thuộc về cha hắn có thể mỏng hơn - vì du kích đã tiêu diệt thời kỳ chống Pháp rồi. Còn hắn - cái vòng “trang sức bằng tai người” dài đến sãi tay thỉnh thoảng được hắn khoanh lên cổ để xuất hiện trong một vài buổi hiểu thị dân chúng “không được liên lạc với Việt cộng” là bằng chứng cụ thể nhất.
- Thưa quý vị đồng bào - “mỉa mai thay” - mỗi tên Việt cộng tôi chỉ cần “giữ làm kỷ niệm” một cái tai thôi. Là Văn, mà tôi phải chuyên việc võ đấy! Dân Đông Hà còn kể lại hắn có một hũ rượu ngâm thuốc bắc với tai người nữa. Bạn thân hắn đến, hắn mời:...
07/10/2021 lúc 10:07
C
hị khiến hắn buồn nôn mỗi lần gặp mặt. Nhưng thị là mụ đàn bà mà hắn đang cần chinh phục - bằng tất cả mọi giá!
Sau những lần làm tình, nàng có thói quen không mặc áo quần, trần truồng nhồng nhỗng. Những lúc ấy trông nàng như một con mèo cái tinh nghịch, hoang đàng và ngả ngớn. Gã cũng nửa nằm nửa ngồi với tư thế gần như khỏa thân, thích chí rên khe khẻ khi bàn tay mịn màng, mát lạnh như kem của nàng từ từ luồn xuống dưới đầu, vuốt ve mái tóc bồng bềnh lãng tử, mơn trớn đuôi mắt dài tình tứ và cuối cùng là day day lên hai đầu vú trên bờ ngực trần vạm vỡ, màu đồng hun...
Nàng gọi gã là hot man- người đàn ông nóng bỏng. Gã cao gần một mét tám mươi, thân hình rắn chắc, đẹp hoàn hảo như những bức tượng đàn ông khỏa thân thời Phục Hưng. Khuôn mặt gã sáng láng, quyến rũ chết người với mắt màu nâu sáng rực, sóng mũi cao, đôi môi dày ẩn dưới hàng ria mép phớt đời, điệu đà. Đã vậy, gã lại có khiếu hài hước và lối nói chuyện dí dỏm thông minh, giọng nói ấm áp ngọt ngào, truyền cảm như rót mật vào tai người đối diện...
07/10/2021 lúc 10:07
X
e vừa dừng thì từ phía ghế lái phụ có tiếng đập cửa gấp gáp. Vĩnh chồm dậy, mắt nhắm mắt mở. Nhưng không. Có phải báo động máy bay đâu? Vĩnh quay sang tôi nhe răng cười và mở cửa. Trong bóng tối mờ dưới đất, thấy một chiến sĩ cao cao đứng có vẻ ngượng ngùng. Vĩnh trao đổi gì với anh ta, tay hoa lên. Rồi quay sang tôi:
- Họ muốn đi nhờ đến V. Sao anh?
Tôi yên tâm châm một điếu tuốc. Với Vĩnh, họ có nghĩa là một người, chứ không phải hai, không phải ba đâu mà lo. Cái nhìn nghịch ngợm dường như phải cố giấu của Vĩnh, nói với tôi như vậy. Tôi bảo:
- Cho người ta lên...
Người đi nhờ mừng rỡ chạy về phía hầm hộ tống của công nhân, bảo là lấy ba lô ba liếc gì đó. Còn Vĩnh chỉ cúi người khua lục cục dưới chân tôi. Tìm được cái bi đông. Cậu thở hắt ra như đánh vật. Chả hiểu tại sao lại cứ nhét bi đông xuống gầm ghế, mà lần nào cũng tìm quanh tìm quẩn mãi rồi mới thấy. Bảo bao nhiêu lần cũng không nghe... Nãy giờ tôi cứ nhìn Vĩnh một cách xét nét, nhưng không bực bội gì mà thấy buồn buồn sao đó. Vĩnh còn trẻ quá mà chiến tranh thì khốc liệt…
07/10/2021 lúc 10:07
Ố
i giời ơi, bố nhìn cái ông bên kia kìa. Người sang trọng, đi xe ô tô lại cặp kè bên mình chiếc mũ bảo hiểm trang trí hình sọc dưa. Hình vẽ đang hot, không đụng hàng đấy bố ạ. Cái ngữ ấy không nhà thơ thì cũng nhà tạc tượng lăng tẩm...
Tôi nhìn xéo qua dãy bàn bên kia, nơi có người trung niên đang chỉnh chiện trên đầu chiếc mũ bảo hiểm được phủ bên ngoài lớp sơn xanh hình sọc dưa ngộ nghĩnh. Tuồng như lối nói ngang cành hông của con gái tôi đã chạm đến vùng điện tâm trường của những người ngồi bên cạnh, nên cách khá xa, người đàn ông ấy cũng ngắc ngứ quay đầu lại. Khuôn mặt đầy đặn, ánh mắt toát lên vẻ thánh thiện, sắc sảo. Chiếc cằm vuông như một võ sĩ đấm bốc, râu ria nhằng nhịt. Trông quen quá.
- Tôi buột miệng: -Anh Sửu phải không?
Người đàn ông cũng lập cập xoay xở qua mấy tầng bàn ghế, nhoài người sang chỗ tôi, phấn khích: -Chú Tâm!
Anh ôm tôi vào lòng. Mùi dầu mỡ mơ hồ từ con người anh tỏa ra thân thuộc. Cả mùi thuốc khói thuốc lá từ lâu tôi không được ngửi bỗng dậy lên nồng nàn, ấm áp. Anh giang hai cánh tay chắc nịch như hai gọng kìm cặp lấy hai vai tôi, đẩy ra xa, nheo nheo mắt, nói như reo lên:...
07/10/2021 lúc 10:07
T
hoại nhận tin nhắn của Nhiên:
- Nguyên tiêu em vào, anh đón đấy!
Ly cà phê khẽ chao trong tay, Thoại đưa mắt nhìn về phía tháp cổ ẩn trong sương sớm. Ngôi cổ tháp trên núi Nhạn ngàn năm rêu phong kia vẫn ngái ngủ và anh mỉm cười. Nhiên đã từng đến nơi này trong một đêm nguyên tiêu, cũng từng ngái ngủ lúc anh gõ cửa kêu nàng đi dạo biển để nhận câu trách: Làm gì sớm thế, mới bảy giờ kém đã gọi váng!. Trời đất, đợi đến tám giờ ra biển thì chỉ có nắng và nắng.
- Nhiên vào sớm hơn, ta đi Mũi Điện đón ánh bình minh đầu tiên vào doi cát cong cong hình chữ S. -Thoại nhắn lại.
- Không, rét lắm, rét ơi là rét! Miễn sao vào đúng ngày có anh đón là được và sẽ được đặt tay lên viên gạch gan gà ngày nào.
Thoại cười và định nhắn tiếp thì Nhiên lại nhắn:
- Còn sớm nên em vẫn bó kín người để ngủ, không được làm phiền, rõ không?!
Hai năm trước, đoàn khách Hàn Quốc từ Sài Gòn đi Hà Nội gặp đối tác. Không biết nguyên cơ gì lại thong thả trên ô tô xuyên Việt và tà tà ghé vào phố biển của Thoại. Phòng ngoại vụ tỉnh gọi Thoại lên căn dặn để đoàn có dịp lên ngắm cảnh tháp cổ và nghe thơ Nguyên tiêu đêm rằm. Vậy là gõ cửa phòng ở nhà khách, gặp ngay Nhiên, cô gái bản địa mũi hếch phiên dịch cho nhóm kim chi toàn ớt đỏ này...
Hiện tại
26°
Mưa
20/06
25° - 27°
Mưa
21/06
24° - 26°
Mưa
22/06
23° - 26°
Mưa